Chỉ là cô tầm thường như vậy, có thể xứng với anh???
Quản gia thấy cô quyết định như vậy, vui mừng cười nói."An tiểu thư, cô sẽ không hối hận."
Dẫn cô tới gara để xe, chonj chiếc xe đua tốt nhất, sau đó cấp cho cô một anh tài xế phổ thông nhất."An tiểu thư, cô đi với cậu ta đi! Hiện tại bên ngoài bệnh viện quá nhiều ký giả, tôi không thể đi cùng."
"Ừm! cảm ơn chú quản gia."
Ngồi vào trong xe, đáy lòng một mực bất an.
Bước ra một bước này, thật sự đúng đắn sao? Người thường như cô thực sự có thể cùng với người vĩ đại như anh sao?
Xe đi một giờ, sau đó dừng tại bãi đỗ xe.
Tài xế nam kia giúp cô mở cửa, sau đó đưa cô đến tầng cao nhất.
"An tiểu thư, Tổng Thống tiên sinh ở trong phòng bệnh giữa ngay tại lối ngoặt thứ nhất."
"Cảm ơn." Cô yên lặng đi tới.
Hít thở sâu một hơi, đến lúc cô ngẩng đầu thì đã đứng ngoài phòng bệnh rồi.
Vươn tay, lại để xuống.
Lần nữa vươn tay, đụng phải cửa, lần nữa bất an lại để xuống.
Lặp đi lặp lại vô số lần, sau cùng cô hít thở sâu một hơi, nhắm mắt lại.
"Chụp chụp..."
"Vào đi. »
Lần đầu tiên cô phát hiện, mở một cánh cửa lại cần dũng khí lớn như thế.
Cô kéo cửa, sau đó đi vào phòng. Nhìn người đàn ông đang cúi thấp đầu làm việc, khuôn mặt anh tuấn bị những chấm đỏ làm thay đổi, phần cánh tay lộ ra cũng chi chít mụn mẩn.
Cận Tư Hàn thủy chung cúi thấp đầu, nghe thấy có người đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177104/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.