An Chỉ Manh ở trong phòng để mặc cho chuyên gia trang điểm, trang điểm xong cũng mất mấy giờ.
Nhìn cô gái xinh đẹp trong gương mà cô kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn bản thân trong gương, tâm tình lập tức thoải mái, vừa rồi không thoải mái cũng biến mất không thấy gì nữa rồi.
Thấy anh đi đến cửa, cô cao hứng phấn chấn tiêu sái đến trước mặt anh, không ngừng khoe ra dáng người xinh đẹp của mình."Đẹp không? Tôi đẹp chứ? "
Lễ phục màu bột nước, vừa vặn tôn lên dáng người của cô.
Trước ngực gắn kim cương nhỏ, khiến cho người mặc càng thêm lấp lánh sáng ngời.
Cô mang giày cao gót hơn 10cm, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Phía sau thiết kế lộ lưng trần, tăng thêm vẻ gợi cảm.
"Tôi mặc đẹp chứ? Có phải là rất đẹp hay không?" Cô vươn tay xua xua trước mặt anh "Nhìn đến ngây ngốc vậy??"
Cận Tư Hàn quét mắt qua người chọn trang phục, cất giọng lạnh lùng."Ai cho hắn chọn quần áo."
"Tổng Thống tiên sinh, ngài không hài lòng với trang phục sao? "
Anh kéo cô vào phòng tắm, ra lệnh: "Cởi đi."
"Không cởi! Nhìn rất đẹp, sao lại muốn cởi ra. "
"Tự em cởi hay để tôi cởi thay?." Để cô mặc như vậy đi gặp kí giả, anh khó đảm bảo ánh mắt những kẻ đó sẽ dời đi nơi khác.
Thấy anh định làm thật, cô bất đắc dĩ "Cởi thì cởi! Đi ra ngoài!" Dùng sức đẩy anh ra ngoài.
Cận Ti Hàn đi đến trước mặt phục sư."Quần áo đâu?"
"Tổng Thống tiên sinh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177122/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.