"Cho nên anh mới chịu đền bù tổn thất cho em. Từ mai, quản gia hàng ngày sẽ mang canh gan heo tới, em đều phải uống sạch.."
Cận tư hàn cười cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm thành một cụm, thật đáng yêu.
Bàn tay nhẹ véo nhẹ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. "Đợi em khỏi hẳn sẽ cho em ăn.”
Nhớ tới canh gan heo, mặt cô liền nhăn lại hơn nữa.
Hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cầu khẩn."Có thể không ăn không?!"
"Không thể!" Anh nhéo cái mặt bánh bao của cô. "Chờ một chút cắt chỉ, có cần anh ở cạnh không?”
Nhìn nhìn miệng vết thương của mình, khó coi như vậy."Không cần, em tự đi là được.”
"Anh không thèm để ý." Chút tâm tư đó của cô sao qua khỏi mắt anh được.
"Em để ý." Cô rất sợ anh sẽ theo mình, liền nhanh chóng rời đi.
Thư ký lúc này đẩy cửa vào."Tổng Thống tiên sinh, đặc vụ đã khai cung rồi."
Mày kiếm chau lên, ánh mắt lạnh lẽo. "Là người nào."
"Là lão đại Trung Quốc, lần trước ngài đoạt mỏ quăng của họ, bọn họ ghi hận trong lòng." Thư ký lau mồ hôi lạnh.
Cận Tư Hàn ngồi trên ghế sofa, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Thanh âm thanh thúy, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
"Tiếp cận tấ cả công ty dưới trướng hắn, từng bước thâm nhập đạp đổ hắn. Đừng để hắn chết quá dễ dàng, phải tra tấn hắn đến chết. "
Thư ký từ sâu trong đáy lòng rùng mình một cái, hoảng loạn gật đầu."Rõ." Sau đó nhanh chóng lui xuống.
An Chỉ Manh chật vật từ trên bàn giải phẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177169/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.