"Em cự tuyệt cô, có phải là sẽ bồi thường rất nhiều thứ hay không?" đáy lòng cô có chút lo âu.
Đưa tay ra khẽ nhéo sóng mũi cao."Yên tâm, có anh!" ánh mắt u ám nhìn về phía người phụ nữ trong ngực, bàn tay lần nữa không yên.
Trực tiếp đẩy ngã cô, trực tiếp nhào tới.
Nhiệt tình hôn cô, nụ hôn nóng như lửa, để cho cô trong nháy mắt bị lạc ở đại dương.
An Chỉ Manh bị anh hôn mơ mơ màng màng, hoàn toàn quên mình phía sau còn chuyện phải nói.
Hai người một trận mây mưa, An Chỉ Manh ngủ say ở trong ngực anh. (nghiêm trọng hài hòa, không thể viết quá trình)
Tỉnh lại, người bên người đã sớm không có ở đây.
Liếc nhìn điện thoại di động đã là hơn bảy giờ sáng, vội vã thức dậy rửa mặt, hôm nay còn muốn đi học.
Giờ học buổi sáng, lại bỏ lỡ, không biết Nhu Nhu cùng Huyên Huyên có giúp mình che giấu hay không.
Vội vã xuống lầu, đã nhìn thấy Kha Trạch Vũ đã ở phòng ăn nhởn nhơ ăn bữa ăn sáng, đợi chờ mình.
"Mợ! Mợ không tới nữa, cháu cũng muốn hôm nay lại là tự mình đi học!" Trong miệng lẩm bẩm, tay thuận thế đẩy bữa ăn sáng tới bên cạnh cô."Mợ! mợ không biết, ngày hôm qua cháu cùng thầy giáo nói bụng mợ đau không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi. Mợ không tới nữa, hôm nay cháu cũng nói mợ nhức đầu."
mặt cô đầy lúng túng ăn bữa ăn sáng, để cho một đứa trẻ tám tuổi thay mình nói láo, suy nghĩ một chút cũng đỏ mặt.
Ăn điểm tâm xong, quản gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177235/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.