"em đang suy nghĩ gì đấy? Đỏ mặt thành thế này?" Khóe miệng của anh giơ lên một chút nhàn nhạt cười trêu tức, tròng mắt tựa như xem thấu hết thảy suy nghĩ trong lòngcô.
"A... Ha ha, ha ha... Lộc cộc..." Cô quẫn bách tới cực điểm, không nhịn được nuốt nước bọt, lấy tay vén qua tóc mái có chút phân tán.
Cái gì, bây giờ là đang nói đùa sao? Rõ ràng em đã chờ anh!
Trong nội tâm cô không thể không nói có một chút mất mác.
Bốp!
Tiếng nói cô vừa ngừng, cổ tay liền bị Cận Tư Hàn bắt lấy thật chặt, anh quay người, có thể đặt cô ở dưới thân.
Cô trừng to mắt, trong miệng có chút khô khốc.
"Tư... Tư Hàn, đây là anh muốn làm gì?" chỗ này cô biết rõ còn cố ý hỏi.
Bên trong giọng điệu mang theo một tia lười biếng, có chút dụ hoặc.
"người phụ nữ của anh vì đóng bộ phim đáng chết này, đã có thời gian dài không có ở bên cạnh anh rồi hả?" lời anh nói rõ ràng
Gò má cô cơ hồ là muốn cháy lên.
"Thế nhưng mà..." tiếng cô nói, cơ hồ nhỏ đến khó có thể nghe.
"Tính như vậy, giống như em nên đền bù tổn thất thật tốt." Anh nói tùy ý mà kiên quyết, có thể không có ý định thương lượng cùng với cô một phen.
"Thế nhưng mà, nơi này dù sao cũng là bệnh viện!" Cô hơi cao giọng, cuối cùng là để anh có thể nghe rõ ràng ở gần trong gang tấc.
Cô nói làm cho anh không thèm cười.
Anh không hề nói cái gì, cúi người ép sát.
"Kẹt kẹt..."
Cửa phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177317/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.