"Thật xin lỗi, Manh Manh, anh còn có chút chuyện, chính em ăn cơm trước đi." Bùi Á Hạo không cho An Chỉ Manh cơ hội cự tuyệt, xoay người rời đi.
"Ba -- "
An Chỉ Manh nhìn bóng người Bùi Á Hạo rời đi, đáy lòng chua xót nhàn nhạt."Anh xứng đáng tốt hơn, thế nhưng không phải em! Hy vọng anh hạnh phúc."
"Chi -- "
Cửa lại mở ra.
"Em nói Bùi..." An Chỉ Manh bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhưng thấy được Cận Tư Hàn, thân ảnh gầy gò ở cửa, trong mắt không thiếu hài hước, hai tay khoanh ngực, trên mặt đẹp trai dính chút băng sương.
"Cận Tư Hàn." An Chỉ Manh có chút mơ màng, cô còn tưởng rằng Bùi Á Hạo trở lại, vừa định hỏi anh, anh mới vừa nói có chuyện mà, tại sao lại trở lại, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy Cận Tư Hàn lạnh lùng.
"Không phải như anh nghĩ đâu!" Cô có chút hoảng, cô sợ, cô sợ anh suy nghĩ nhiều, rõ ràng ngày hôm qua bọn họ còn tốt như vậy, anh mới hướng cô thổ lộ cõi lòng.
An Chỉ Manh có chút luống cuống nói, trong mắt hốt hoảng rõ ràng.
"Anh nghĩ cái gì?" Nhíu mày, nhìn An Chỉ Manh hốt hoảng.
"Em cùng Bùi Á Hạo không có gì, là anh mới vừa nói anh có chuyện, em cho là anh lại trở lại, vừa định hỏi anh..." An Chỉ Manh nóng nảy, lời cũng có chút không mạch lạc, chẳng qua vội vàng hy vọng Cận Tư Hàn có thể tin tưởng cô.
Cận Tư Hàn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Trải qua nhiều chuyện như vậy, em vẫn chưa tin anh sao? Không tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177478/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.