Cận Tư Hàn nhợt nhạt cười, cắn lấy miếng thức ăn cô vừa cho vào miệng.
Tay chế trụ đầu cô, đáp xuống nụ hôn sâu.
Đến khi cô phản ứng lại, thức ăn đã vào bụng anh rồi.
"anh... Anh vô sỉ..."
Anh tâm trạng cực kì tốt."Em muốn tự nhai hay để anh nhai giúp. Anh rất vui lòng giúp em."
Căm giận trừng mắt nhìn anh, nghiến răng ken két.
Cô nhai đồ ăn trong miêng sau đó mới nuốt xuống!
Thấy miệng anh cong lên nụ cười, cô hận a! Có ông chồng phúc hắc như vậy, quãng đời còn lại cô làm sao sống.
Lại ăn thêm một miếng thức ăn nữa, thấy nh nhìn chằm chằm minh, cô đanh nhai từ tốn sau đó mới dám nuốt.
Cô vừa giận vừa thẹn."Anh không phải mắc bệnh sạch sẽ sao? Còn ăn dôd trong miệng em!"
"En - không bẩn! Rất ngọt." Sâu thẳm trong con ngươi đen, lửa nóng nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô.
An Chỉ Manh bị anh nhìn đến phát ngượng, cúi đầu ăn cơm.
Hai người anh một ngụm, em một ngụm!
Ngẫu nhiên còn bị anh cướp đồ ăn, bồi thêm một nụ hôn dài.
Bữa cơm này, ước chừng phải mất hai tiếng.
Rõ ràng ăn no, anh không nên bắt ép cô như vậy, chỉ cần cô không chịu ăn liền hôn cô, sau đó đem đồ ăn đẩy qua miệng cho cô.
Bữa cơm này, cô ăn vừa thẹn lại tâm tắc!
Người nào đó lại xuân phong quất vào mặt, thấy cô đứng dậy, cánh tay dài trực tiếp chụp lấy, ôm cô vào lòng.
"Đừng nhúc nhích! Anh bế em lên. "
"Em ăn no quá rồi! Em muốn đi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/47062/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.