Cận Tư Hàn quét mắt lạnh, người hầu rất nhanh tự giác nối đuôi nhau lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lúc này anh mới cười khẽ."Hiện tại, không có người ngoài. Đến đây nào, chúng ta cùng ăn." sau đó cẩn thận gắp một miếng cá muối đưa lên miệng cô.
Thấy cô ăn rồi, lại gắp thêm một miếng nữa.
Cô há miệng cắn lấy, vừa định nuốt vào, trong giây lát liền phát hiện anh rất nhanh đã cúi đầu cắn nốt bên kia.
Nghẹn họng trân trối nhìn anh ăn mất đồ ăn trên miệng mình.
Anh... Anh...
Anh cư nhiên ăn luôn nửa phần thức ăn còn lại trên miệng cô, môi còn truyền đến xúc cảm mềm mại.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô ngây người nhìn anh.
Cận Tư Hàn cười khẽ nhéo mũi cô."Còn không mau ăn!"
"A!" Cô quên mất không nhai nốt thức ăn trong miệng mình đã nuốt xuống rồi.
Anh sủng nịch nhìn cô, lại gắp thêm một miếng thức ăn đưa đến.
Lần này, An Chỉ Manh cắn một miếng lớn, ăn hết toàn bộ số thức ăn trên đũa.
Cô tăng tốc, anh cũng tăng tốc, lập tức cúi đầu cắn lấy phần còn dư của thức ăn.
Khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý, y như trẻ con cướp được kẹo. Nhẹ nhàng cắn lấy thức ăn, đầu lưỡi còn cố tình lướt nhẹ qua môi cô.
"Thật ngọt!" Con ngươi đen ái muội nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Một từ hai ý, khiến cô bất giác đỏ mặt.
"Anh ăn đổ của anh, sao cứ giành với em? "
"Thức ăn của em rất ngọt." Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi, tuấn nhan yêu nghiệt mang theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/47063/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.