Cái này không phải là tiệm mì mình ăn giữa trưa sao?
Ôm tâm trạng mắc nghẹn, ăn một miếng, phát hiện hương vị cùng một dạng, nội tâm của cô đã chảy thành sông.
"Ăn ngon không?" Môi mỏng câu lên nụ cười nhàn nhạt, gương mặt anh tuấn yêu nghiệt như trăm hoa đua nở.
"Ha ha... Ăn ngon, ăn ngon!" đây là công thức bí truyền trăm năm, nhà khác muốn làm mùi vị này đều không làm được, không biết anh làm sao làm ra.
Đến tòa thành lâu như vậy, cũng không thấy anh nếm qua mì.
Mì rất ngon, cay cô đã nghiền.
Ánh mắt len lén liếc anh, phát hiện gương mặt anh tuấn có chút không bình thường!
Giống như có từng đốm lửa, môi đỏ khêu gợi càng thêm đỏ quá mức.
Quản gia đúng lúc bưng lên một chén nước."Tổng thống, muốn nấu một phần mì khác cho ngài hay không."
"Không cần, đi xuống đi!" Uống một hớp, miệng lại càng cay xè.
Khớp xương ngón tay rõ ràng, cầm đũa chậm rãi bắt đầu ăn.
An Chỉ Manh thấy anh biểu lộ rất cổ quái, lúc này mới nhớ tới anh ẩm thực nhất định sạch, xưa nay không ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
Tới nơi này lâu như vậy, cũng không thấy anh nếm qua đồ ăn cay, hơn một tháng qua làm cho mình cũng ăn uống thanh đạm.
Thấy gương mặt anh tuấn hiện đầy mồ hôi, môi mỏng càng thêm đỏ.
Bất an đi đến bên cạnh anh, đem ly nước đưa cho anh."Uống miếng nước đi!"
Lạnh nhạt đón ly nước, ực mạnh miếng lớn.
An Chỉ Manh lại đưa cho anh thêm một ly nước, thấy anh lại uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/47068/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.