"Em cảm thấy việc này - rất tốt - haha -" mấy chữ cuối cùng, cơ hồ là anh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Thấy anh đang vô cùng tức giận.Cô nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, một bộ nghiêm túc nhìn anh,
"Anh có thể ngồi xuống trước được không! Ngửa đầu nhìn anh, rất mệt mỏi!"
Anh tức giận như vậy, thế mà cô vẫn bày ra vẻ mặt không sao cả.
Nỗi đau thấu tâm can, nhìn gương mặt mập mập của cô, mắt đen lay chuyển.
Anh phát hiện ra mình không thể mạnh tay với cô, đánh cô anh lại càng đau đớn hơn.
Mắng cô, cũng không nỡ.
Càng nghĩ, lại phát hiện mình đối với cô gái này có rất nhiều thứ không thể.
Mặt âm trầm, ngồi xuống cạnh cô, chờ cô giải thích.
"Anh cảm thấy nước R này còn ai có dung nhan xuất sắc hơn anh?" Cô thận trọng trấn an người đàn ông có lòng tự trọng cao vút trời này.
Anh chau mày. "Ừm!"
"Vậy anh cảm thấy nước R này còn ai có nhiều tiền hơn anh?"
"Em cứ nói đi?"
"Đương nhiên là không có ai rồi, vậy anh còn điều gì lo lắng chứ? Có tiền có sắc, anh nghĩ em còn đi kiếm một ai khác nữa?" Cô nói trực tiếp như vậy, nếu anh vẫn không hiểu, cô thật sự muốn thổ huyết mất.
Mắt đen lạnh lùng nhìn cô."Nói, em muốn kiếm người nào?!"
Lần này cô thực sự thổ huyết rồi. An Chỉ Manh nhìn người đàn ông vừa hỏi mình muốn kiếm ai.
Dù sao cũng là kiếm anh, kiếm được rồi, phải bổ nhào vào anh thôi.
Cô đột ngột lao về phía anh, mong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/47095/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.