Đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại, quả nhiên hai từ tổng thống có hiệu lực hơn nhiều.
"Khục khục... Tổng thống nói, các người nếu cứ tiếp tục làm loạn lên như vậy, vậy sẽ lấy pháp lí bắt nhốt các người! Các người nên trở về đi!" Thư kýphất phất tay, ra hiệu họ mau về nhà với mẹ thôi.
"Không! Chúng tôi không về! Tổng thống một ngày không để tiện nhân kia rời đi thì chúng tôi không đi!"
"Đúng! Chúng tôi cũng không rời đi."
Tiếng người nhốn nháo càng lúc càng lớn, thậm chí còn kèm theo tiếng khóc mơ hồ.
Từ trong đám người, cô gái mặc váy đỏ bó sát người, ngũ quan xinh đẹp, khẽ nhếch miệng lên, ánh mắt độc ác nhìn về phía ký túc của tổng thống."An Chỉ Manh, cô hủy một đời của tôi, tôi khiến cô cả đời sống không bằng chết. "
Sau đó nện giày cao gót rời đi, biến mất khỏi đám người.
Thư ký thấy nói vậy không hiệu quả, sợ Tổng Thống tiên sinh trách tội.
Sau cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gọi điện cho cảnh sát tới.
Sau mười phút, mười mấy chiếc cảnh sát vũ trang đi tới, bên trong có mấy chục cảnh sát bước ra, vây quanh đám người.
Đám người lúc này mới có chút sợ hãi.
Thư ký thấy họ thật sự là quá nhỏ, không đành lòng!
Lần nữa cầm còi lớn tiếng nói: "Hiện tại, ai muốn rời đi, mau chóng rời đi! Còn không rời đi, sẽ bị bắt vào trại giáo dưỡng hết. Tổng thống, thật sự nghiêm túc đó!"
Những âm thanh khóc lóc thương tâm trong đám người càng lớn thêm!
Thư ký nghe được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/47102/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.