“Bắc Thần Quốc của tôi không bao giờ cần phải cưỡng ép phụ nữ!” Sở Ngự Bắc nhíu mày, kéo tay Lộ Tinh Không, hướng ánh mắt lãnh đạm đến Lý Mục Thành, “tự giải quyết cho tốt.”
Thái độ của Sở Ngự Bắc vẫn kiêu căng như vậy, anh ta trước giờ tuy nói không nhiều, nhưng lời nói thốt ra rồi luôn làm người khác khiếp sợ.
Lý Mục Thành hận không thể tự mình đứng dậy đấu khẩu với anh ta.
Có những lúc, giữa hai người đàn ông, chỉ cần một ánh mắt thôi, cũng đủ phân thắng bại.
Lý Mục Thành chậm rãi buông lỏng nắm tay, tay bên kia đang nắm bánh xe lăn đến mức trắng bợt, cứ như là cầm không chắc dù chỉ là một chút đồ vật.
Lộ Tinh Không rút tay về, phẫn nộ nhìn Lý Mục Thành, liền bĩu môi, đi theo Sở Ngự Bắc, đi đến chỗ nào lũ bảo vệ cũng phải cung kính dẹp sang hai bên nhường đường.
Tất cả những người trong bữa tiệc, đều nhìn chằm chằm vào hai người đến và đi như cơn gió đó.
Lý Mục Thành mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt bánh xe lăn,nhìn chằm chằm về phía chiếc bóng của hai người kia.
“Cha, gọi bác sĩ cho con, nội trong 3 tháng, con nhất định phải đứng lên được!”
“Ông lý vốn dĩ vẫn đang trong lúc vô cùng phẫn nộ, nghe câu nói này của con trai, liền kinh ngạc hỏi: “ cuối cùng con cũng đồng ý trị liệu rồi ư?”
“Thứ đã thuộc về con, con nhất định phải tự mình đi cướp về.”
“cái này……”
Lão Lý không biết nên diễn tả cảm nghĩ của mình ra sao, giành đồ với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-dai-nhan-dung-kieu-ngao/1995183/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.