Sở Ngự Bắc nói như vậy thật sự là có chút quá đáng, trong lòng cô rõ ràng là không hề có ý nghĩ đó, lời nói ấy của cô cũng không phải có ý như vậy, tại sao cứ phải chỉ trích cô như vậy chứ?
Cô biết bản thân cô đã chẳng có tư cách gì để chất vấn anh chuyện gì nữa, ví dụ như, anh coi cô thành loại người gì rồi, người con gái đứng sau lưng anh có quan hệ gì với anh, anh giúp đỡ cô, có phải là cô sau này cũng chỉ là một trong những đứa con gái bị anh trêu ghẹo qua đường mà thôi……
Cho dù là cô có thật sự muốn biết đi chăng nữa, nhưng cô càng hiểu rõ rằng cô chẳng có bất cứ căn cứ gì để đi hỏi anh ta.
Cô mới 18 tuổi, vì cái gì mà có quyền suy nghĩ ích kỷ như thế chứ?
Tại sao phải vì một người đàn ông vốn dĩ không hiểu cô, hiểu lầm ý của cô mà buồn cơ chứ?
Cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ, nước mắt cô cứ thế mà tuôn ra, từng giọt từng giọt cứ rơi lên mu bàn tay của sở Ngự Bắc.
Sắc mặt của Sở Ngự Bắc càng ngày càng khó coi hơn, những giọt nước mắt rơi xuống kia cứ như axit nóng bỏng rơi xuống tay anh, làm bỏng rát tay anh cũng như lòng anh.
Anh nắm chặt bàn tay của cô hơn nữa, để cô áp sát gần hơn vào người anh, cho rằng có thể an ủi cô một chút.
Anh thật sự cũng có chút giận cá chém thớt, trận này tai nạn thật sự là quá mức thảm khốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-dai-nhan-dung-kieu-ngao/1995192/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.