Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đi đến bên chiếc bàn gần đó, đưa bút lên viết phương thuốc chữa trị, sau đó đưa cho Triệu Tam bảo gã đi sang thôn Giáp ở bên cạnh mà cắt thuốc. Triệu Tam đỡ lấy đơn thuốc rồi đưa tay vào trong người moi ra một túi tiền, gã mở ra liền sau đó cung kính dâng lên cho Đỗ Văn Hạo vài lạng bạc nói “Bẩm Ngự Y đại lão gia! Tiểu nhân cũng chỉ có từng này tiền để trả cho đại lão gia, mong đại lão gia và tiểu thư thu nạp lấy ạ!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn tưa tay ra đẩy cánh tay của Triệu Tam về, mỉm cười nói “Lúc nãy là do muội muội của ta có đùa cợt quá lời! Nguyên tắc của ta là nhà nào có tiền thì sẽ thu nhiều, nhà nào khó khăn thì ta thu ít, còn những người nghèo khổ thì thôi, ta miễn phí cho! Xem tình hình kinh tế của gia đình ngươi thì cũng thuộc vào hạng nghèo khổ, vậy nên tiền chẩn đoán này ta miễn phí cho ngươi, cái này coi như là những nhà có tiền trả cho ngươi là được rồi! Không hề có chuyện ơn nghĩa gì ở đây cả! Thôi ngươi mau mau đi cắt thuốc cho mẫu thân của ngươi dùng đi! Chúng ta cũng phải đi rồi!”
Triệu Tam cùng với người vợ của mình nghe vậy liền cúi đầu tạ ơn luôn miệng, sau đó mới đứng dậy tiễn Đỗ Văn Hạo cùng với Kha Nghiêu và Lý Phố ra khỏi nhà của mình.
Vừa ra đến bên ngoài thì Lý Phố đã quay sang Đỗ Văn Hạo nói “Đỗ đại ca! Lúc nãy tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1513121/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.