Trời còn chưa sáng, Lâm Gia đã thức dậy.
Khương Xá vẫn còn dựa ở bên cạnh, co rúc trong chiếc áo bành tô. Trong vô thức Lâm Gia đưa tay sờ trán hắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đúng là người trẻ tuổi sức đề kháng tốt, nhịn cả đêm cũng không xảy ra chuyện gì. Rất nhanh sau đó Khương Xá cũng tỉnh giấc, hai người nhanh tay thu gọn đồ đạc. Trên trời một mảng xám tro mờ mịt, bọn họ rời đi tới địa chỉ mà ông chủ tiệm tạp hóa đưa cho, lòng vòng xung quanh một hồi, tới nơi đã là giữa trưa.
Đường phố hết sức vắng vẻ, hỏi hồi lâu mới tìm được đường đến nơi. Hai bên đường, phòng ốc thấp bé cũ nát, mặt đất nhấp nhô. Lâm Gia trông thấy biển chỉ dẫn, cột mốc ven đường đều bám một lớp rỉ sắt dày. Xe đạp ngổn ngang*, cậu không để ý suýt chút nữa đụng phải một cái, bản thân chưa nói gì, trái lại đối phương hùng hùng hổ hổ mắng cậu không biết nhìn đường.
(Nguyên văn là 横冲直撞: tứ tung, lan tràn…)
Khương Xá cau mày, mím chặt môi nắm lấy tay chắn trước người Lâm Gia kéo cậu về phía sau: “Cậu đi sau tớ đi, ở đây xem ra có chút lộn xộn.”
Lâm Giá lắc lắc đầu: “Không sao đâu.”
Nói đoạn cúi đầu xuống nhìn lướt qua tờ giấy kia, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lượt, trên mặt mang theo chút vui mừng: “Chúng ta sắp tới nơi rồi, chắc là ở gần đây thôi.”
Tờ giấy kia viết số nhà, tìm kiếm từng ngóc ngách một, cuối cùng cũng tìm được, trên đó viết chắc chắn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-cam/295453/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.