Thẩm Vu vì kích động nên không cẩn thận gọi nhầm.
Nàng có thể gọi hắn bằng nhiều cái tên thân mật khác nhau trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thấy rất ngại ngùng. Tuy nàng cũng thường xuyên trêu chọc hắn, nhưng phần lớn là ở trong phòng, lại là lúc trời tối.
Bây giờ mặt trời còn chưa lặn, Mạnh Ngũ lại đang canh bên ngoài cửa, khiến Thẩm Vu đột nhiên thấy xấu hổ.
Nàng buông cổ nam nhân ra, yên lặng lui về sau hai bước, tạo ra một khoảng trống nhất định, lúng túng ho khan: “Lăng Vương điện hạ… Ta… hì hì.”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu rơi trên những ngón tay dính máu, bỗng nhiên bật cười. Lúc nào nàng cũng vô tình cứu vớt hắn.
Phải làm sao bây giờ, dường như càng ngày hắn càng lún sâu.
“Ồ? Điện hạ, ta đến đây khiến chàng vui như vậy sao?”
Thẩm Vu xúc động.
Nam nhân thu lại nụ cười, hắn móc khăn tay từ trong ngực ra, lau sạch mấy ngón tay, sau đó tùy tiện ném lên bàn đá, quay xe lăn, đối mặt với nàng.
Hắn nâng cằm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Thản nhiên nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Thẩm Vu liếc nhìn chiếc khăn tay dính máu, sau đó vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Tay vắt chéo sau lưng, đỏ mặt, ấp úng: “Ta… Ta đã nói rồi mà, ta nhớ chàng.”
Lục Vô Chiêu sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn gật đầu, đẩy xe lăn về phía khác.
Lục Vô Chiêu quay lại kịp thời nên không ai phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
“Nàng thường đến chỗ của bản vương quá, người ta thấy sẽ đồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-xanh-trong-long-ban-tay-hoang-thuc-tan-tat/2451200/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.