Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương liếc mắt nhìn nhau, đều mừng thầm trong lòng.Có câu gần vua như gần cọp, tuy Chu Tề Vân không phải quân vương nhưng vui buồn thất thường, chẳng biết lúc nào sẽ ra tay hạ sát diệt trừ bọn họ.Lần này Chu Tề Vân bị thiên tử âm đình và một loạt quỷ na tiên vây khốn, cho dù giết ra khỏi vòng vây, chỉ e cũng bị trọng thương, khó mà bắt được bọn họ.Bây giờ là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn!Đột nhiên một luồng chấn động khủng khiếp kéo tới, đụng vào quả chuông, chỉ nghe một tiếng coong lớn, quả chuông vừa rơi xuống lại bay vút lên cao, lăn lông lốc trên bầu trời, không biết rơi về đâu.“Không sao, không sao.”Hứa Ứng ra vẻ người từng trải, an ủi mọi người: “Chuyện thế này ta thấy nhiều rồi, chắc chắn ngài chuông sẽ chịu được.
Ngài chuông, ngươi nói có đúng không? Ngài chuông! Ngài chuông! Ngươi tỉnh lại đi...!Không cần lo lắng, thi thoảng nó lại hôn mê, sẽ khỏe lại nhanh thôi.”Quả chuông bay qua dãy núi, văng không biết bao xa, rơi xuống đất coong coong rồi lại nảy lên, rơi xuống đất, lăn lông lốc, lăn không biết bao nhiêu vòng mới tạm dừng lại.Trong quả chuông, Ngoan Thất là người đầu tiên lăn kềnh ra, nằm ngửa mặt xụi lơ dưới đất - xương cốt của nó lại bị đánh lệch.Hứa Ứng toàn thân tê dại, hai chân bủn rủn, khó khăn lắm mới ra khỏi quả chuông.Sau lưng y, Nguyên Vị Ương vừa ra khỏi quả chuông đã trượt chân ngồi dưới đất, muốn đứng dậy nhưng hai chân ê ẩm tới mức không cách nào dựng người lên, đành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trach-nhat-phi-thang/1907101/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.