Hứa Ứng đi qua bên cạnh bọn họ, suy nghĩ một hồi rồi quay lại hỏi lão già u sầu: “Lão trượng, còn trà không? Ta hơi khát.”Lão già u sầu nói với vẻ gượng gạo: “Không có!”Hứa Ứng lại hỏi: “Trà của lão trượng bán ở đâu? Ta tự tới uống.”Ba người khóe mắt giật giật, ai cũng cố nuốt cơn giận.Hứa Ứng thấy bọn họ không đáp bèn đi tiếp.Lão già u sầu phun ra luồng trọc khí, nói: “Giấy vàng đâu? Mau lấy ra xem bên trên có hồi âm không?”Ông lão áo trắng oán hận nói: “Ngày nào cũng nhìn mấy chục lần, vừa rồi cũng kêu nhìn, làm gì có hồi âm?”Tuy nói như vậy, ông lão vẫn lấy tờ giấy vàng mà Thổ địa thần đưa cho bọn họ ra xem thử, bên trên vẫn không có chỉ thị gì.
Ông lão hạ giọng mắng: “Cái lũ rùa này! Sao chậm thế!”Cô gái áo đỏ quay đầu nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng, cảm thấy không cam lòng, hạ giọng nói: “Trước kia một chén là ngã, bố trí thân thế cho hắn xong xuôi là thanh tịnh được nhiều năm.
Bây giờ hắn lại chủ động xin Mạnh Bà thang để uống.”Cô uất ức nói: “Rốt cuộc trong Mạnh Bà thang bỏ cái gì? Vì sao uống nhiều quá còn gây nghiện?”Hứa Ứng đi tới sườn đồi, qua chỗ người khổng lồ đeo hai sợi xích từng đứng, thấy dưới đất có hai dấu chân hùng vĩ, giẫm lún cả cây cối.“Rốt cuộc hắn là ai?” Hứa Ứng suy nghĩ.Đột nhiên y thấy dưới ánh trăng có cái bóng, ngẩng đầu nhìn lên, thiếu nữ trong quan tài đã tới bên cạnh dấu chân từ lúc nào chẳng hay, đang quan sát dấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trach-nhat-phi-thang/1907220/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.