“Tu vi của đám đệ tử này kém xa Từ Phúc, vì sao Từ Phúc còn cần bọn họ bảo vệ?”Hứa Ứng không khỏi buồn bực trong lòng, đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ: “Đúng rồi, đây là thói quen của hắn khi thống lĩnh ba ngàn đồng nam đồng nữ.
Năm đó ra biển chết quá nhiều người, chỉ còn ta và hắn sống sót.
Hắn ở chính giữa đội ngũ, lúc nào cũng có người bảo vệ nên mới sống sót được.”Những đệ tử này cũng giống như đồng nam đồng nữ lúc trước, có thể hy sinh bất cứ lúc nào.Xuyên qua biển máu, rốt cuộc bọn họ cũng đi vào Hoắc Đồng động thiên.Tòa động thiên này là đứng đầu trong ba mươi sáu động thiên, rộng lớn tới mức khó lòng tưởng tượng!Từ chính giữa động thiên ra tới ngoài rìa phải tới hơn ngàn dặm, chu vi khoảng sáu ngàn dặm!Nhưng Hoắc Đồng động thiên đã suy yếu, mặt đất trải đầy máu thịt kỳ dị, bao phủ ngọn núi, ăn sạch cự thú sinh sống ở nơi này, chỉ để lại từng bộ xương.Thậm chí đống máu thịt đó còn leo lên bầu trời, che khuất cả bầu trời của động thiên này.Nhưng bắt mắt nhất vẫn là bốn luồng hào quang phi thăng ở trung tâm động thiên!Bốn luồng hào quang phi thăng từ trên không trung chiếu xuống, đan vào một chỗ, mang đầy dụ hoặc phi thăng!Từ Phúc cảm khái nói: “Chính là bốn luồng hào quang phi thăng này khiến cho không biết bao nhiêu luyện khí sĩ đổ xô tới nơi này độ kiếp.”Đột nhiên, mặt đất chấn động kịch liệt, vô số máu thịt múa lượn, lao về phía bọn họ!Từ Phúc sắc mặt hờ hững, nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trach-nhat-phi-thang/342820/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.