Những người còn đang đắm chìm trong cảm xúc sầu não, thấy hắn đi ngủ như vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc, Quan Phi Bạch hơi nhướn mày, không hài lòng nói:
- Thật là một tên máu lạnh.
Cẩu Hàn Thực lắc đầu ra hiệu hắn đừng nên nói nữa.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Ngươi là vũ phu tranh cường háo thắng, so với lão gia hỏa ở lương đình kia có gì khác nhau?
Lúc này Chiết Tụ bỗng nhiên nói:
- Máu lạnh cũng tốt.
Mọi người nghe vậy ngơ ngẩn, hiểu cách nói của Đường Tam Thập Lục cũng quá mức gượng ép.
- Máu lạnh mới không dễ sốt, càng không dễ nổi điên.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc giải thích một câu, sau đó xoay người vào buồng trong, tìm được một tấm chăn khác, nằm dài trên giường bắt đầu ngủ.
Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nghĩ đến một việc, đi theo vào trong phòng, nói:
- Ta nói tổng cộng có mấy giường mấy chăn? Các ngươi sẽ không lấy hết chứ?
Quan Phi Bạch nghe vậy, nhảy dựng lên, hướng vào bên trong hô:
- Mặc kệ mấy giường, chúng ta ít nhất phải hai giường.
Tuân Mai trước khi chết để lại nhà cỏ này, chuyện này có cảm giác rất trịnh trọng, tựa như gian phòng cỏ này là tài sản lớn nhất của hắn. Nhưng trên thực tế, gian nhà cỏ vô cùng đơn sơ, ba gian phòng, ngoại trừ nhà bếp, còn có nhà giữa và buồng trong, nhưng nhà bếp không thể ở, còn dư lại hai gian phòng nhỏ hẹp, ở bảy người quả thật là có chút chật chội.
Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trach-thien-ky/1987827/quyen-1-chuong-209-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.