Đa số mọi người vẫn còn ngồi tại nhà ăn, trên hành lang, ngoài cô ra, không còn ai khác.
Sảnh khách sạn và phía sau nhà ăn, ánh đèn đều chói lòa, dưới góc tường, nơi cô đang đứng, lại ảm đạm đến vậy.
Trên biển nhẹ nhàng phát ra tiếng vọng, nhiều chấm nhỏ đang lóe sáng.
Tố Hinh ngẩng đầu, nhìn mặt trăng tròn kia, chậm rãi dừng bước.
Đây là một quốc gia vĩ độ cao ở phương bắc, cho dù là mùa hè, nhiệt độ vẫn thấp. Thân nhiệt, ẩm thực, ngôn ngữ, tập quán, tất cả đều bất đồng, chỉ có ánh trăng trên bầu trời, vẫn không thay đổi so với quê hương.
Cô thở sâu, hít khí lạnh vào lòng, muốn xoa dịu đau đớn trong lòng, nhưng không hề có hiệu quả. Cổ họng của cô vẫn khô như trước, ngực cũng đau nhói liên hồi.
Đã sớm biết, cô và Horsens, không phải cùng một thế giới.
Nhưng, khi anh vươn tay ra, cô không thể ngăn mình, vứt bỏ cả quê hương, theo anh ra đi. Cô chỉ hi vọng có thể ở bên anh càng lâu càng tốt, cho nên hết sức cố gắng giao thiệp với thế giới của anh, muốn giấc mộng này, kéo dài thật lâu, thật lâu…
Đến nay, cô chưa từng hối hận, đây là sự lựa chọn của cô.
Chẳng qua, trong thời khắc lẻ loi này, lòng cô lại chợt nhói.
Cảnh sắc bao la hùng vĩ của eo biển Osio bày ra ngay trước mắt, từ đây, hình như có thể nhìn xa đến tận cuối thế giới, nơi quê hương đã xa thật xa.
Khung cảnh đẹp thế này, lại vạn phần cô độc, khác hẳn với quê nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-cam/1223767/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.