Tôi nhìn vào mặt anh ấy, không vui nói: "Chờ em làm gì, sống tốt cuộc sống của anh đi."
Trình Hàm xòe tay nhún vai, rồi lại tỏ ra nghiêm túc hơn, "Chăm sóc bản thân tốt, giữ liên lạc nhé."
Tôi cười khẽ, "Sao anh nói chuyện giống mẹ em thế."
Đó là một ngày rất đẹp, trời trong gió nhẹ. Bánh xe vali lăn trên mặt đất sân bay, luồng không khí lạnh lẽo phả lên da khiến người ta cảm thấy hơi se lạnh.
Ngồi trên máy bay, tôi nhìn những đám mây nhẹ trôi bên ngoài, trong lòng nghĩ về những lời cuối cùng mà Trình Hàm đã nói với tôi ở sân bay.
Trà Sữa Tiên Sinh
Anh ra dấu bằng tay: "Ở độ cao tám nghìn mét, anh tiễn em đi. Lúc em trở về, anh cũng sẽ ở đây chờ."
Chờ tôi sao?
Kính cabin lạnh buốt, từ ngón tay lan đến tận tim.
Tôi lắc đầu.
Thôi, không nghĩ nữa.
Trong suốt một năm đó, mỗi ngày tôi đều bận rộn đến mức không phân biệt được ngày hay đêm. Chỉ thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, tôi mới nghe được một số tin tức về người khác.
Chẳng hạn, một người bạn thời cấp hai đã kết hôn, một người bạn đại học đã có con.
Ví dụ như, Bùi Chi cuối cùng cũng quyết định ra nước ngoài một lần nữa. Còn về Tùy Hoài, có lẽ tên anh ta từng là điều cấm kỵ trong tôi, nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng cũng có người nhắc đến anh ta trước mặt tôi.
Đã từng có một người bạn chung thời đại học, không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-dang-phi-nao-lao-lu-thinh-phong/2699281/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.