Đầu dây bên kia còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi đã dập máy ngay lập tức.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài trời xám xịt qua khung cửa sổ lớn trong căn hộ.
"Sắp mưa rồi."
Sắp mưa rồi, nhưng mưa tạnh thì trời sẽ lại nắng.
Khi trời nắng lên, mọi thứ rồi sẽ dần tốt đẹp hơn.
Tôi đưa tay sờ lên mặt, không ngờ lại chạm phải một vệt ướt.
***
"Không gặp một năm, nhìn con gầy hẳn đi."
"Con gái về rồi, con gái về rồi! Ông già, mau ra xem này!"
Mẹ tôi vẫn mặc tạp dề, tay còn cầm cái xẻng nấu ăn.
Để tránh hai người vất vả đường xa ra sân bay đón, tôi chỉ nói là sẽ sớm về nhà nhưng không nói rõ là khi nào.
Cũng tương tự, tôi không nói cho bất kỳ ai biết ngày mình sẽ trở về.
Bao gồm cả Trình Hàm.
Tôi không biết trái tim mình đang sợ điều gì, tôi sợ rằng anh ấy thực sự đã giữ lời hứa, và càng sợ rằng đó chỉ là câu nói đùa khi ấy.
Vậy nên, trốn tránh thôi.
Bố tôi trông rất khỏe khoắn, khi ra ngoài còn ôm theo một con mèo.
Trước đây, trong những cuộc gọi video, họ đã kể với tôi rằng đó là con mèo hoang ở khu nhà, trông nó rất đáng thương nên họ mang về nuôi.
Chú mèo nhỏ lớn nhanh chóng đến mức có thể nhìn thấy rõ. Từ một chú mèo gầy gò, nó đã trở nên béo ú. Con mèo cam nhỏ giờ đã thành một "chú heo cam" nhỏ. Mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-dang-phi-nao-lao-lu-thinh-phong/2699282/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.