Bầy thỏ rừng thoáng hiện ra trong ánh đèn nhập nhoạng trong khi con ngựa chạy nước kiệu dọc đường đồi gập ghềnh. Hazel buộc chiếc khăn tay của nàng quanh đầu Edward.
Tất cả những ô cửa sổ ở Alderslea đều tối om, trừ một ô cửa trên mái của căn nhà nơi có một bà già đang hấp hối. Họ bắt đầu tiến vào con đường mòn dẫn lên Núi Nhỏ. Đám gia súc nghếch đầu nhìn qua hàng rào, thở phì phò đầy vẻ tò mò. Trên cánh đồng nằm ở lưng chừng đồi một bầy cừu đã mọc sừng chạy tới chạy lui qua lỗi hổng hàng rào, vừa ho vừa giậm chân giữa những chặng nghỉ. Dưới ánh trăng trông chúng giống như những con quỷ có hình thù quái dị đang làm phép với cái bóng của mình.
Những ngọn đèn mờ trong ánh trăng và thế giới dường như mở rộng đến vô cùng, giống như cuộc sống khi tình yêu chớm nở. Vùng thôn quê trải ra ở phía dưới giống như một cái hồ màu trắng rộng mênh mông, còn dải đồi thì lơ đễnh nghiêng mình về phía bầu trời bạc. Vessons xuống đi bộ để điều khiển ngựa, Edward cúi cuống nhìn Hazel thì thầm:
“Cô bé của tôi!”
“Đừng nói gì,” Hazel vội lên tiếng. “Nói không tốt cho anh đâu!” Nàng sợ phải phá vỡ sự im lặng kì diệu, sợ rằng sự yên bình mới mẻ đến cùng với Marston sẽ biến mất như ánh trăng bị mây che lấp, và sợ rằng nàng sẽ cảm thấy sợi dây xích vô hình kéo nàng lại với Reddin.
Edward im lặng, cứ băn khoăn vì một câu hỏi: Tại sao nàng lại không đề nghị chàng giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-em-thuoc-ve-dat/254335/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.