Xe chạy chậm rì rì, cô cẩn thận nhìn vào kính chiếu hậu nhìn Lục Lệ Thành, sắc mặt anh trắng bệch, mắt nhắm chặt, cổ áo nhuốm rất nhiều máu tươi.
Lòng Hứa Niệm Niệm lại bắt đầu hoảng loạn, cô gào lên: “Lục Lệ Thành, em đang cực khổ lái xe, anh không được lười biếng đi ngủ đấy!”
“Lục Lệ Thành!”
Anh cuối cùng cũng mở mắt nhìn cô: “Em yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu, anh còn nợ em một hôn lễ hoành tráng, sao anh dám có chuyện được.”
Đến lúc then chốt thế này anh còn nghĩ đến hôn lễ. Hứa Niệm Niệm tưởng rằng anh đã quên hết, hoặc là căn bản không để ý, không ngờ trong lòng anh sớm đã dự tính sẵn.
Hứa Niệm Niệm không nhịn được nữa khóc thành tiếng, trước mắt mờ mịt lẫn với bông tuyết ngập trời, chiếc xe mất kiểm soát trượt đi. Cô hét lên một tiếng, suýt chút đã rơi xuống vách núi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc chiếc xe đột nhiên dừng lại. Hứa Niệm Niệm chưa kịp hồi thần ngẩng đầu lên mới phát hiện là Lục Lệ Thành kéo phanh tay vào lúc nguy cấp. Sau khi xe ngừng lại, Lục Lệ Thành mới mất hết sức lực nằm xuống.
“Đừng đi về phía trước nữa, chúng ta đợi ở đây đi.” Lục Lệ Thành yếu ớt lên tiếng, giọng điệu lại không cho phép làm trái.
Tình hình hiện tại của cô thật sự không thích hợp lái xe, thế là nghe lời dặn dò của anh mà dừng xe ở bên đường.
Cô gọi cho cấp cứu lần nữa, bên kia nói với cô xe đang trên đường tới, kêu cô đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-khong-con-em/2962568/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.