Lúc mười một giờ, cả đoán đúng giờ lên máy bay.
Kiều Nhân vừa lên máy bay đã đeo miếng che mắt lên, trái phải trước sau đều là đồng nghiệp cùng phòng, Lục Hạ ngồi bên tay trái cô. Đợi tới khi máy bay cất cánh, Lục Hạ liền đưa tay khẽ chọc cô:
"Tiểu Kiều, cậu ngủ rồi à?"
"Vẫn chưa."
"Lần trước Kỷ tổng tìm cậu có chuyện gì thế?"
Tâm tư Kiều Nhân đang treo ngược cành cây, nhẹ giọng đáp: "Nói chuyện công việc."
"Thế Kỷ tổng trông có đẹp trai không?"
Kiều Nhân: "..."
"Lần trước ở trong cuộc họp tớ cũng nhìn thấy Kỷ tổng, nhưng khoảng cách quá xa nên không rõ..."
Tòa soạn vốn có rất nhiều phòng ban, công nhân của mỗi phòng ban lại rất nhiều, vì vậy nên mỗi lần mở cuộc họp vào Thứ Hai đều chỉ có vài người của một phòng được tham gia, sau khi trở về mới bàn giao công việc cho những người khác.
Lục Hạ vất vả lắm mới được tham gia một lần, kết quả quên mang theo kính mắt, cả buổi đều nhìn cả người lẫn vật trong trạng thái ngắm hoa trong sương.
Cô ấy chỉ nhớ được giọng Kỷ Hàn Thanh rất êm tai, tuy rằng toàn bộ thời gian buổi họp anh cũng không nói được mấy câu.
Lục Hạ thấy Kiều Nhân không đáp, lại chọc cô một cái: "Ngủ rồi à?"
"Không..."
"Không ngủ thì trả lời câu hỏi của tớ đi."
Kiều Nhân liền đổi giọng: "Ngủ rồi."
"..."
Kiều Nhân nắm mắt trong chốc lát, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo đên, Lục Hạ vẫn còn đang nhỏ giọng thì thầm bên cạnh cô, âm thanh như tiếng muỗi kêu cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-loan-nhip/1272831/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.