Kiều Nhân suýt nữa tưởng là mình nghe nhầm.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc đứng đắn: "Quà đâu?"
Kiều Nhân không đáp, lặp lại câu hỏi: "Thật sự không định để em vào trong sao?"
Sau đó anh tiếp tục "Ừ" một tiếng.
Kiều Nhân cảm thấy khó mà tin nổi, trong tưởng tượng của cô, Kỷ Hàn Thanh không chủ động kéo cô vào đã là bất ngờ hiếm thấy rồi. Kết quả thật sự hoàn toàn ngược lại với những gì cô nghĩ -- Kỷ Hàn Thanh không chỉ không chủ động mà còn cố ý từ chối chặn cô ở ngoài cửa.
Bởi vì quá bất ngờ, Kiều Nhân sửng sốt vài giây mới phản ứng được, nhíu mày: "Vậy thì không có quà."
Kỷ Hàn Thanh quan sát cô vài lần, tầm mắt lướt từ trên xuống dưới, thẳng thắn không che đậy, giống như lột toàn bộ trang phục của cô xuống.
Kiều Nhân bị anh nhìn tới mức toàn thân nổi da gà.
Hôm nay cô mặc không nhiều, lúc nãy bỗng dưng thấy lạnh, vừa theo bản năng là lùi lại phía sau nửa bước liền nghe thấy anh hỏi: "Có ý gì?"
Kiều Nhân: "Chính là không có quà..."
"Đừng giả ngốc," Kỷ Hàn Thanh cong môi, "Anh hỏi hôm nay em có ý gì?"
Kiều Nhân: "......"
Lẽ nào hôm nay cô thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
Đáy lòng Kiều Nhân bỗng dập dềnh lên xuống, lại giống như lúc nóng lúc lạnh, bị mấy câu nói này của Kỷ Hàn Thanh làm cho chẳng còn tâm trạng muốn tặng quà gì nữa. Cô dứt khoát chẳng nói chẳng rằng, kìm nén cơn giận xoay người bỏ đi.
Kết quả vừa mới di chuyển, chân còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-loan-nhip/1272892/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.