Đúng là Kỷ Niệm cút đi thật rồi, chỉ là thời gian cút có hơi muộn một chút.
Sau khi tan tầm, một phút Kiều Nhân cũng không dám nán lại phòng làm việc. Nhân dịp thang máy nhân viên đang đến tầng một thì nhanh chóng đi theo. Vừa ra đến cửa đã nhìn thấy một chiếc xe đang dừng ở ven đường.
Bentley màu đen sáng bóng.
Xe của Kỷ Hàn Thanh.
Kiều Nhân khóc không ra nước mắt, trước khi chịu chết còn phải mắng cho Kỷ Niệm một trận.
Sau khi mắng xong, Kiều Nhân giơ thẻ vàng cảnh cáo Kỷ Niệm: [Lần sau cậu còn gửi cho anh ấy mấy thứ linh tinh này thì đừng nghĩ đến việc hôm sau trông thấy mặt trời nữa.]
Kỷ Niệm không đồng ý phản bác lại: [Tiểu Kiều cậu không hiểu à? Cái này gọi là tình thú.]
Ha ha.
Kiều Nhân chẳng muốn để ý đến cô ấy, thành công biến câu nói của Kỷ Niệm thành câu cuối cùng trong khung chat.
Cô kéo Kỷ Niệm vào danh sách đen.
Có điều Kỷ Niệm nói cũng có chút có lý.
Tối hôm đó, đúng là Kiều Nhân đã cảm nhận được tình thú không hề tầm thường. Có điều vẫn sai lệch so với Kỷ Niệm nói. Cô cảm nhận được là một phương diện tình thú hoàn toàn chỉ thuộc về Kỷ Hàn Thanh.
Kiều Nhân bị dày vò đến mức cả người đều mệt mỏi.
Một đêm trôi qua, cô căn bản không có cách nào dám nhìn thẳng vào mấy bài toán vật lý nữa.
Cả người đều mệt mỏi, nửa đêm cô còn nhắn tin cho Kỷ Niệm. Sau khi gửi xong lại đột nhiên nhận lại được một dấu chấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-loan-nhip/1272950/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.