Sau khi về đến nhà, cái cảm xúc buồn bực, mất mát này vẫn cứ quanh quẩn trong lòng tôi.
Cho dù tôi đặc biệt đi an ủi Ly Thiên Thu thì tâm tình của cậu cũng vẫn không thay đổi.
Tôi chẳng rõ vì sao việc tôi không có hứng đi ăn đồ nướng, lại khiến cậu không vui.
Sau đó khi tôi cự tuyệt lấy vé của Diêu Tiểu Nguyệt để xem phim lại càng khiến cậu không vui.
Tuy rằng cậu không miễn cưỡng tôi, cũng không nói ra với tôi mà chỉ kìm nén cảm xúc vào trong lòng.
Cậu quả thực là một người vô cùng chu đáo, không muốn gây rắc rối cho bất kì ai.
Cho nên người ngoài thấy sự lạnh lùng này của cậu sẽ cho rằng cậu giống hệt người máy.
Nhưng mà cho dù cậu có chôn giấu cảm xúc sâu đến đâu đi chăng nữa, thì tôi vẫn có thể cảm nhận được.
Tôi biết khi nào cậu bực bội, khi nào cậu buồn rầu.
Lúc còn nhỏ, cậu tương đối đơn thuần vì vậy tôi có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân khiến cậu thương tâm.
Nhưng mà bây giờ cậu đã trưởng thành, tôi không thể biết được nguyên do vì sao cậu khổ sở.
Những cảm xúc tiêu cực của cậu khiến tôi không thể nào hiểu nổi.
Bởi vì bây giờ, tôi đang rất khó chịu, nên muốn gọi điện thoại cho Ly Thiên Thu, cùng cậu tâm sự.
Do dự một hồi, tôi quyết định buông điện thoại xuống.
Đôi khi sự u buồn của Ly Thiên Thu, tôi không có cách nào chữa khỏi được.
Nhớ hồi trước, Ly Thiên Thu bởi vì tôi bắt chước Chaplin cho cậu xem mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-mong-manh-cua-truc-ma/290672/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.