Không chỉ chiếc hộp gỗ bị đẩy ra mà các vật kỷ niệm và hồ sơ gia đình xếp trên đó cũng rơi xuống đất. Những vật nhỏ trong hộp rơi ra, bao gồm cung gỗ, thư từ và bài thơ mà hắn nhét ở dưới cùng. May mắn thay, chúng vừa vặn trượt xuống chân của Dụ Hành Chu. Khi cuộn giấy được mở ra một đoạn ngắn, có thể nhìn thấy một nửa chữ "Dụ". Khoảnh khắc con vẹt nhỏ gặp rắc rối, trái tim Tiêu Thanh Minh đập thình thịch, thầm chửi rủa trong lòng, lập tức đứng dậy tự mình dọn dẹp đống bừa bộn. Tiểu vẹt đen cũng bị chính mình giật mình, cái đầu lông xù vội vàng chui vào cổ áo Tiêu Thanh Minh, hắn hung hăng kéo vẹt đen ra, không nói một lời, búng ngón tay vào trán nó. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Dụ Hành Chu đã cầm bài thơ lên và mở nó ra.
Tiêu Thanh Minh không kịp ngăn cản, mở miệng nói: "Được rồi, đừng--" Đáng tiếc đã quá muộn. Dụ Hành Chu không chỉ nhìn kỹ mà còn đọc từng chữ một.
"Bình nước đá trôi nổi trên bầu trời, ánh trăng sáng như mây mùa thu. Bầu trời xanh phản chiếu trong hồ gương, dòng sông đầy sao, con thuyền được bao quanh bởi Ngân Hà."
Y quay đầu, cười nửa miệng nhìn Tiêu Thanh Minh, người sau cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ, như thể bài văn của mình bị lão sư đọc trước công chúng, hoặc như thể lịch sử đen tối khi còn nhỏ của mình bị phơi bày. Từ khi trưởng thành, đặc biệt là sau khi trở thành hoàng đế, hắn hiếm khi có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-cai-quan-thien-ha-bang-cach-rut-the-bai/2913052/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.