9.
Ta giả vờ ốm ở nhà. chỉ mong tránh phải gặp lại Tạ Thính Trúc ở học viện, để khỏi bị những ký ức buồn làm phiền lòng. Nhưng người tính sao bằng trời tính, phụ thân lại chủ động mời chàng đến nhà. Nghĩ cũng phải, danh tiếng của Tạ Thái phó vang dội như thế, nay đến tận xãThanh Thủy, Phụ thân sao có thể bỏ qua cơ hội tiếp đón?
Lúc gặp lại chàng trong vườn nhà, ta đang nằm dưới gốc hải đường. Miệng khe khẽ ngân nga một khúc ca, tay cầm cuốn sách, lười biếng phơi nắng trên cành cây lớn.
Ánh nắng ấm áp, khiến người ta dễ buông lơi cảnh giác, đang mơ màng, sách trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Ta hoảng hốt mở mắt, vừa kịp nhìn xuống thì ánh mắt chạm ngay vào đôi mắt của Tạ Thính Trúc - Người đang đứng dưới gốc cây, đưa tay bắt lấy cuốn sách.
Bên cạnh chàng còn có quản gia của nhà ta.Quản gia lo lắng kêu to:
“Tiểu thư! Sao người lại trèo cao thế, coi chừng ngã đó!”
Một phen náo loạn, phụ thân và mẫu thân cũng hối hả chạy đến. Một người trách ta mất lễ nghi trước mặt khách. Một người thì cười cười gõ nhẹ đầu ta, mắng yêu rằng ta đúng là chẳng khiến người bớt lo.
Ta ngoan ngoãn đứng thẳng, cúi người hành lễ:
“Bái kiến đại nhân.”
Khóe môi Tạ Thính Trúc như khẽ cong lên:
“Lệnh ái hồn nhiên hoạt bát, không có gì thất lễ.”
Nhưng nụ cười ấy thoáng đến rồi tan biến như ảo ảnh, chỉ có sắc mặt chàng vẫn nhợt nhạt, như người đang mang bệnh.
Mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-huong-tua-co-nhan/2705128/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.