Cô thức dậy nghe phòng ngoài có tiếng nói chuyện, giọng nói mơ hồ lúc gần lúc xa. Cô sững người nhìn chằm chằm vết máu trên tấm thảm, của anh, của cô. Mỗi một điểm đau đớn trên cơ thể giống như một vết thương mưng mủ, ô uế dơ bẩn hơn cả cái đống bừa bộn trên nền nhà kia.
Lúc anh bước vào thì vết thương bên vai trái đã được băng bó lại, cô chỉ liếc qua rồi lại nhìn chằm chằm vào những vết đỏ thẫm loang lổ trên nền nhà.
Anh ngồi xuống đầu giường, che lấp tầm nhìn của cô, “Anh đã gọi bác sĩ của cha anh tới để xem em khỏe chưa. Anh sợ chỗ đó… bị rách”, nói rồi đưa tay vuốt tóc cô.
Trần Uyển né tránh, “Cút!”, cô kiệt sức nhưng cố dồn hết sức để thốt ra.
Tay anh ngừng lại nơi không trung, rồi rụt về, dừng vài giây, nói: “Vậy để anh hỏi loại thuốc bôi ra sao”.
“Cút!”.
…
“Quần áo của tôi đâu?”.
“Anh vứt đi rồi, bảo người mang quần áo mới tới cho em. Thay đồ xong mình đi ăn, đói rồi.” Ánh mắt cô sắc như dao lướt qua, anh nở nụ cười gian xảo, nói: “Cần bộ đồ dơ bẩn rách nát kia làm gì? Làm vật chứng à? Đừng ngu ngốc thế. Dậy đi ăn, ăn xong về ngủ tiếp”.
Cô bỗng cảm thấy bị mỉa mai đến tột cùng, con người ngay trước mặt cô đây lại thốt ra tiếng cười khẩy. Đã làm những việc khiến người ta phẫn nộ như thế mà sau khi xong lại có thể không chút động lòng như vậy, giống như ngay từ khi bắt đầu đã không cần quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-huong-uyen/2222820/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.