Khuôn mặt Cận Vũ Thanh lộ vẻ bối rối, dường như đang nhớ lại điều gì đó. Đương lúc suy nghĩ, ánh mắt y dừng lại trên miếng ngọc bội đeo ở hông đối phương, cảm thấy thứ đó vô cùng quen thuộc.
Y thực ra đang tìm kiếm thông tin về Tần Trí Viễn trong kho ký ức của nguyên chủ, nhưng dường như thời gian đã quá lâu, hoặc có thể nói đây cũng không phải là chuyện cực kỳ quan trọng đối với nguyên chủ, đến mức những nội dung liên quan đến miếng ngọc bội đều rất mơ hồ, cho dù có đào sâu cũng không tìm ra được thêm thông tin hữu ích nào.
Nhất thời suy nghĩ quá nhập tâm, hoàn toàn phớt lờ người đang đứng bên cạnh.
Mà trong mắt Tần Trí Viễn, hoàng đế như đang chìm vào những ký ức sâu thẳm, ánh mắt cũng ngẩn ngơ nhìn hắn ta, vẻ mặt vô cùng ngây thơ ngoan ngoãn. Trong lòng hắn ta có ngàn vạn lời muốn nói ra, giống như nhiều năm về trước, cùng người này ngồi bên bờ sông nước chảy róc rách, tay cầm củ khoai lang nướng vừa mới bới ra từ đống lửa than, vừa nóng hổi bóc lớp vỏ khoai vàng ruộm, vừa chậm rãi nói cười cho đến khi trời tối hẳn.
Tần Trí Viễn trong lòng sầu muộn tiến lên nửa bước, ngón tay vừa chạm vào cổ áo Tấn Vũ Thanh.
Vừa ngẩng mắt lên, lại thấy Trần Nghệ đang sải bước lớn đi về phía này. Hắn ta im lặng một lát, lùi lại một bước, từ từ buông tay xuống.
Mãi cho đến khi Trần Nghệ hùng hổ đứng ngay trước mặt, Cận Vũ Thanh mới hoàn hồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-khong-co-dien-thanh-cot-nghich/2876880/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.