Bàn tay Nhiếp chính vương thon dài như ngọc, dù lòng bàn tay và chỗ hổ khẩu đều chai sạn dày cộp, cũng chẳng làm mất đi vẻ đẹp của nó.
Yến Tần ngập ngừng, đặt cây bút quen dùng lên đó. Nhiếp chính vương nói sẽ giải quyết giúp y, tám phần là muốn cùng y chép phạt.
Yến Vu Ca nhìn lòng bàn tay, nói: “Chưa đủ.”
Yến Tần đưa thêm cây bút thứ hai.
Yến Vu Ca thở dài, bước đến bàn, đẩy tấu chương sang một bên, lấy thêm hai cây bút từ nghiên mực, liếc nhìn chữ của Yến Tần, rồi tay trái tay phải cùng lúc viết lên giấy Tuyên Thành. Hắn cố tình điều chỉnh tốc độ và lực, để viết ra kiểu chữ uyển chuyển hơn của tiểu Hoàng đế.
Yến Tần đứng sau lưng, nhìn Nhiếp chính vương múa bút thành văn, tốc độ mài mực của hắn cũng không theo kịp.
Y thầm kinh ngạc: Tốc độ viết chữ này, năm xưa Nhiếp chính vương đi học, chắc bị tiên sinh phạt chép bao nhiêu lần mới luyện được.
Không chỉ viết nhanh, Yến Vu Ca còn dùng hai tay viết hai nội dung khác nhau. Người thường, chỉ cần viết được bằng cả hai tay đã đủ khiến người ta kinh ngạc, Nhiếp chính vương không chỉ viết cùng lúc, mà còn bắt chước chữ của y giống như đúc.
Đây nào phải người, đây là yêu quái. Yến Tần nhìn Nhiếp chính vương đứng đó viết một canh giờ rưỡi, đã hoàn thành hết những thứ y phải mất bốn canh giờ mới xong.
Yến Vu Ca dừng bút, đợi mực khô, mới đưa mười mấy tờ Tuyên Thành đầy chữ đến trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-lai-tro-ve-roi-truong-nhac-tu-uong/1268316/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.