( chưa beta)
Hoắc Tiểu Lang nhón chân đặt bát vào chạm tủ, "Nếu không quản tôi gọi, gọi anh đi"
Chu Mộ Trạch giật giật, lười biếng dùng tay chống lên đầu suy nghĩ, thay đổi tư thế thoải mái ngắm nhìn đứa trẻ rửa chén.
"Gọi,gọi,như vậy, khả năng anh sẽ cảm thấy chính mình, tuổi trẻ hơn một chút."
"...... Câm miệng."
Hoắc Tiểu Lang giống như có một sức mạnh,có thể làm người ta tức điên lên trong một giây, còn cô trông rất vô tội, đôi khi ngay cả Chu Mộ Trạch cũng có chút không phân biệt được cô cùng anh nói giỡn hay là nói thật
Tóm lại không có biện pháp nào trị cô.
Hoắc Tiểu Lang mếu máo, thành thật gọi người, "Chú,cái tủ này cũng rộng quá đi......"Mặt khác, Hoắc Tiểu Lang lại nhìn vào tủ chén rồi lại nói, " cũng không có gì,gì."
Hoắc Tiểu Lang quay đầu lại, trịnh trọng nhìn Chu Mộ Trạch, "Không thể không nói, sạch sẽ thật sạch sẽ."
Câu "Chú "này làm Chu Mộ Trạch rất hưởng thụ, Chu Mộ Trạch gật đầu, "Em nói muốn học nấu cơm,vậy tự mình mua đồ đi, hướng đông có một cái siêu thị nhỏ, trong chốc lát đưa em đi xem."
Hoắc Tiểu Lang quay đầu lại, "Hôm nay không đi làm sao?"
Hoắc Tiểu Lang nhàn rỗi là bởi vì Chu Mộ Trạch xin cho cô nghỉ bệnh, Chu Mộ Trạch ngày thường rất bận, hôm nay tự nhiên rảnh rỗi cùng cô đi siêu thị?
"Ừ," Chu Mộ Trạch rũ mắt, hôm nay Mạnh Vĩ vào công ty, Chu Mộ Trạch không nghĩ sẽ đi tiếp đón.
Hoắc Tiểu Lang không hỏi nhiều, cười rộ lên, "Được."
Hoắc Tiểu Lang rửa xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-luan/178390/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.