Một người đàn ông ăn mặc quần như đi biển cùng áo sơ mi bông đi theo một ông lão ăn mặc trường bào phía sau, ông lão chống cây gậy, eo có chút cong lên, nhưng cả người nhìn đặc biệt rất sung sức.
Lộ Hành Chu im lặng lùi về sau hai bước đem chính mình giấu ở dưới cây hoa quế, không biết vì cái gì, cậu luôn cảm giác ông lão này là tới đánh lộn hơn là thăm hỏi.
Ông lão và những người khác đều không phát hiện ra Lộ Hành Chu đang ở một bên chỉ lo hấp tấp đi vào phòng khách, Tống Khanh cùng Lộ Vân Nhĩ đều đi ra, hai người biểu cảm đều có chút kỳ lạ.
Ông ngoại Tống nhìn con gái đứng trước mặt thở phào nhẹ nhõm, vỗ Tống Thời bên cạnh nói: "Em gái con có chỗ nào không tốt đâu? Làm cha sợ muốn chết."
Tống Thời yên lặng nhìn mắt Tống Khanh, trong mắt tràn đầy ai oán, hắn nói: "Này không phải Khanh Khanh nhắn tin nói có chuyện, nên chỉ mau tức tốc tới đây thôi mà~"
Chờ Tống Khanh nhìn sang, hắn mới phát hiện thấy hốc mắt Tống Khanh có chút hồng, rõ ràng là đã khóc. Tống Thời sắc mặt nghiêm túc nhìn Tống Khanh nói: "Lộ Khiếu đâu? Có phải hay không là do tên đó!"
Tống Khanh lắc đầu, bà nhìn ông lão nói: "Ba, lúc mẹ còn trẻ ảnh chụp ba có mang theo sao?"
Ông ngoại Tống gật đầu, ông nhạy bén mà đã nhận ra có chuyện gì đó không thích hợp, ông từ trong lòng ngực móc ra một đồng hồ quả quýt, mở ra đồng hồ quả quýt, bên trong một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/2950901/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.