Trần đạo phản xạ nhanh, hơi ngả người ra sau. Khi thấy màn hình điện thoại, ông lập tức che mặt, ngượng ngùng nói: "Tránh ra, tránh ra, tôi chưa rửa mặt mà!"
Lộ Hành Chu cười ha ha nói: "Không sao đâu, chưa rửa mặt cũng không che nổi dung nhan khuynh thành của đạo diễn đâu mà lo."
Trần đạo mắt trợn trắng nói: "Đi nhanh đi, dắt khán giả phòng livestream ra ngoài dạo đi."
Lộ Hành Chu không quên nhiệm vụ chính của mình. Cậu kéo Lộ Hữu Sâm chạy chậm ra bãi biển. Lúc này trời đã tối, trăng treo lơ lửng trên cao, ánh sáng bạc soi rọi mặt biển. Ban ngày biển xanh thẳm, giờ phút này lại tối mịt như vực sâu, sóng vỗ nhẹ vào bờ cát, bóng trăng in xuống mặt nước lấp loáng.
Lộ Hành Chu mỉm cười, khẽ huýt sáo. Tiếng huýt sáo vang lên du dương, linh hoạt, mang theo vẻ kỳ ảo lạ thường. Lộ Hữu Sâm liếc nhìn cậu, anh ấy từng nghe Lộ Hành Chu huýt sáo gọi mèo trong nhà, nhưng âm điệu lần này khác hẳn.
Huýt sáo lúc ở nhà vui tươi, líu lo. Còn lần này lại mềm mại, kéo dài, như mang theo ma lực gọi mời.
Tiếng huýt sáo vừa dứt, mặt biển vốn yên tĩnh bỗng bị khuấy động. Một bóng cá lấp lánh ánh bạc bất ngờ nhảy lên khỏi mặt nước. Chẳng mấy chốc, từng đàn cá nối tiếp nhau lao ra khỏi biển, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, phản chiếu ánh trăng, như một điệu vũ thần kỳ giữa đêm thanh.
Ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên từng gợn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/2951004/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.