Ra khỏi phòng bao, Khúc Tận Hoan không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế trào ra, nhưng cô vẫn không dám khóc thành tiếng.
Cô cúi đầu, rúc vào lòng Đường Kính Nghiêu, vùi mặt vào ngực anh, cắn chặt môi dưới đến mức sắp bật máu, nhưng vẫn cố nhịn, không dám phát ra âm thanh.
Cô sợ hãi, không chỉ vì hành vi thô bạo của kẻ kia mà còn vì Đường Kính Nghiêu. Cô sợ anh sẽ nổi giận với mình vì chuyện này.
Vừa nãy ánh mắt của anh như muốn giết người, khiến tim cô đập loạn, hoàn toàn không dám nhìn thêm lần thứ hai.
Phần áo sơ mi trước ngực Đường Kính Nghiêu ngày càng ướt đẫm, nước mắt cô thấm qua lớp vải, làm ướt cả lồng ng.ực anh, như thể xuyên qua da thịt, chảy thẳng vào tim anh, khiến lồng ng.ực anh ẩm ướt, tựa như vừa trải qua một cơn mưa lớn.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng người trong lòng mình đang run rẩy, như một con chim cút bị kinh sợ. Thế nhưng, anh lại không nghe thấy bất kỳ tiếng khóc nào, thậm chí một tiếng nức nở cũng không có.
Cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, anh cúi đầu hôn nhẹ lên tai Khúc Tận Hoan, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Khóc ra đi.”
Dường như vừa nhận được lệnh ban ra, cô bật khóc nức nở, một tiếng “oa” vỡ òa, và cứ thế mà khóc không ngừng. Cô càng khóc càng to, khóc đến mức nghẹn cả hơi, khóc đến mức cả người run lên trong vòng tay anh.
Lòng Đường Kính Nghiêu thắt lại, trái tim như bị ai đó bóp chặt, vặn xoắn đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-me-trong-dem-dai-son-hoa-doi-tuu/2723897/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.