Dưới vòi sen, có một chiếc ghế sofa da thật. Khúc Tận Hoan ngồi dựa vào sofa, tứ chi dang rộng, bị Đường Kính Nghiêu dùng cà vạt trói lại, trông như bị ngũ mã phanh thây.
Cô quay mặt sang một bên, không muốn nhìn Đường Kính Nghiêu, cũng không dám nhìn anh.
“Ong——”
Cô nghe thấy tiếng bàn chải điện được bật lên. Quay mặt lại nhìn, cô thấy Đường Kính Nghiêu đang cầm một chiếc bàn chải điện mới.
“Anh định làm gì?” Cô có chút hoảng hốt.
Cô dám chắc rằng Đường Kính Nghiêu không phải muốn đánh răng, vì anh vừa mới đánh xong.
Nhưng nếu không phải để đánh răng, vậy thì anh cầm bàn chải điện để làm gì?
Chiếc áo sơ mi trắng trên người Đường Kính Nghiêu đã cởi gần hết, chỉ còn lại hai chiếc cúc. Cơ ngực rắn chắc lộ ra, tay áo được xắn lên đến khuỷu, để lộ cánh tay săn chắc, những đường gân xanh nhạt ẩn hiện, trông vừa gợi cảm vừa tràn đầy sức mạnh.
Lúc này, anh đang cầm bàn chải thử quét lên mu bàn tay, rồi lại quét vào lòng bàn tay, cuối cùng tháo đầu bàn chải ra, kéo một tấm khăn rửa mặt mềm mại bọc lên đó.
Anh quỳ một chân xuống, một tay cầm bàn chải, một tay đặt lên tay vịn sofa, hỏi: “Ghen à?”
Khúc Tận Hoan nhận ra anh định làm gì, sợ đến mức môi trắng bệch, vội vàng lắc đầu: “Không, không ghen.”
Đừng nói là cô thực sự không ghen, trong tình huống này, dù có ghen thật, cô cũng phải nói là không.
Đường Kính Nghiêu nhếch môi, nụ cười vừa lạnh lùng vừa tà mị: “Ghen à?” Anh lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-me-trong-dem-dai-son-hoa-doi-tuu/2723900/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.