“Em…” Khúc Tận Hoan vòng tay ôm chặt cổ Đường Kính Nghiêu, nghẹn ngào nói: “Em sợ anh đánh em.”
Đường Kính Nghiêu bật cười vì tức: “Em không làm gì sai, sợ cái gì?”
Khúc Tận Hoan lí nhí nói: “Anh bá đạo đến mức chẳng thèm nói lý lẽ. Hôm trước ở nhà hàng, có một nam sinh đến xin cách liên lạc của em, em đã từ chối ngay lập tức, vậy mà tối đó về, anh làm em đau mấy ngày liền. Còn lần nghỉ hè đó, Lục Vũ Trạch đến tìm em, anh…”
Nói được một nửa, cô thấy Đường Kính Nghiêu đang cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đáng sợ, liền lập tức im bặt, không dám nói tiếp.
“Còn gì nữa?” Đường Kính Nghiêu cười hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh, Khúc Tận Hoan cắn môi, không dám hé thêm một lời.
Đường Kính Nghiêu híp mắt lại: “Em đã nói vậy rồi, nếu anh không đánh em, chẳng phải mang tiếng oan sao?”
Anh dùng một tay ôm lấy Khúc Tận Hoan, cánh tay siết chặt, nhấc cô lên một chút, sau đó giơ tay kia lên, “chát” một tiếng, vỗ xuống bờ mông mềm mại căng tròn của cô. Khúc Tận Hoan sững người trong giây lát, đến khi phản ứng lại liền hét lên: “Đường Kính Nghiêu! Anh thật sự dám đánh em sao?”
Cô giơ tay đánh lên vai Đường Kính Nghiêu, nhưng anh thậm chí không nhíu mày lấy một cái, ngược lại chính cô lại bị đau tay.
“A!” Cô đau đến mức vung tay loạn xạ, “Anh làm bằng sắt à? Sao chỗ nào cũng cứng thế?”
Đường Kính Nghiêu đột nhiên nới lỏng tay đang ôm cô, khiến Khúc Tận Hoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-me-trong-dem-dai-son-hoa-doi-tuu/2723905/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.