🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Em…” Khúc Tận Hoan vòng tay ôm chặt cổ Đường Kính Nghiêu, nghẹn ngào nói: “Em sợ anh đánh em.”

Đường Kính Nghiêu bật cười vì tức: “Em không làm gì sai, sợ cái gì?”

Khúc Tận Hoan lí nhí nói: “Anh bá đạo đến mức chẳng thèm nói lý lẽ. Hôm trước ở nhà hàng, có một nam sinh đến xin cách liên lạc của em, em đã từ chối ngay lập tức, vậy mà tối đó về, anh làm em đau mấy ngày liền. Còn lần nghỉ hè đó, Lục Vũ Trạch đến tìm em, anh…”

Nói được một nửa, cô thấy Đường Kính Nghiêu đang cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đáng sợ, liền lập tức im bặt, không dám nói tiếp.

“Còn gì nữa?” Đường Kính Nghiêu cười hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh, Khúc Tận Hoan cắn môi, không dám hé thêm một lời.

Đường Kính Nghiêu híp mắt lại: “Em đã nói vậy rồi, nếu anh không đánh em, chẳng phải mang tiếng oan sao?”

Anh dùng một tay ôm lấy Khúc Tận Hoan, cánh tay siết chặt, nhấc cô lên một chút, sau đó giơ tay kia lên, “chát” một tiếng, vỗ xuống bờ mông mềm mại căng tròn của cô.

Khúc Tận Hoan sững người trong giây lát, đến khi phản ứng lại liền hét lên: “Đường Kính Nghiêu! Anh thật sự dám đánh em sao?”

Cô giơ tay đánh lên vai Đường Kính Nghiêu, nhưng anh thậm chí không nhíu mày lấy một cái, ngược lại chính cô lại bị đau tay.

“A!” Cô đau đến mức vung tay loạn xạ, “Anh làm bằng sắt à? Sao chỗ nào cũng cứng thế?”

Đường Kính Nghiêu đột nhiên nới lỏng tay đang ôm cô, khiến Khúc Tận Hoan hoảng hốt hét lên một tiếng, vội vàng quàng tay qua cổ anh, đồng thời dùng hai chân quấn chặt lấy eo anh.

Thế nhưng khi Khúc Tận Hoan trượt xuống dưới vị trí thắt lưng, Đường Kính Nghiêu lại lần nữa siết chặt vòng tay, đỡ lấy vòng eo cô, mạnh mẽ kéo cô áp sát vào mình.

Khúc Tận Hoan bị ép dán chặt vào anh, có thể rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể anh. Mặt cô lập tức nóng bừng, xấu hổ đến mức vặn vẹo người né tránh.

Đường Kính Nghiêu một tay ôm lấy cô, tay kia giơ lên rồi vỗ một cái lên bờ mông căng tròn của cô, giọng trầm thấp ra lệnh: “Đừng có cử động lung tung.”

Khúc Tận Hoan ấm ức bĩu môi, sau đó bất ngờ cúi đầu, cắn lên yết hầu nhô cao của anh. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được xương cổ họng anh chuyển động dưới đầu lưỡi mình.

Cô dùng lực m.út mạnh một cái, để lại trên yết hầu anh một vết đỏ đậm.

Đường Kính Nghiêu bị cô cắn đến tê dại cả lòng, như thể có ngọn lửa rượu mạnh thiêu đốt trong tim.

Hôm nay anh đã uống rượu, cố gắng kiềm chế không hôn cô, chỉ quấn cô vào trong áo khoác rồi bế cô nhanh chóng rời khỏi con hẻm.

Khúc Tận Hoan nằm yên trong lòng anh, không dám cử động loạn nữa, cô đã rõ ràng cảm nhận được sự căng cứng của anh.

Tài xế lái xe đến con hẻm phía sau, Đường Kính Nghiêu bước đến bên xe, mở cửa ghế sau, đặt Khúc Tận Hoan vào trong. Sau đó, anh vòng sang phía bên kia, ngồi vào trong xe rồi ra lệnh cho tài xế:

“Lái xe đến cổng Bắc, dừng ở quảng trường đường Văn Nghệ.”

Quảng trường đường Văn Nghệ, cách cổng Bắc của Đại học Ngoại ngữ khoảng hơn 800 mét, gọi là quảng trường nhưng thực chất là một khu đất trống vắng vẻ, bên cạnh là một tòa nhà bỏ dở chưa xây xong.

Nơi đó rất hoang vắng, ban ngày còn chẳng có mấy người, đến đêm lại càng không thấy bóng người qua lại.

Xe dừng lại, tài xế xuống xe rời đi, trên xe chỉ còn lại Khúc Tận Hoan và Đường Kính Nghiêu, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở của hai người.

Tiếng thở của Đường Kính Nghêu đặc biệt nặng nề, nghe thậm chí có chút gấp gáp.

Khúc Tận Hoan biết Đường Kính Nghêu đã uống rượu, ngay từ lúc ở trong ngõ hẻm, khi Đường Kính Nghiêu tiến lại gần, cô đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

Nhưng cô không ngờ anh lại uống nhiều đến vậy, rõ ràng đã say, ánh mắt nhìn cô cũng khác, không còn lạnh lùng như trước, trong mắt dường như có một ngọn lửa đang cháy, khiến đuôi mắt anh đỏ lên, toát ra một vẻ ma mị khiến người ta không khỏi tim đập nhanh.

“Anh… anh uống bao nhiêu rượu vậy?” Cô đưa tay lên sờ mặt anh.

Đường Kính Nghêu nắm lấy tay cô, kéo tay cô đến gần môi, hôn lên lòng bàn tay cô, rồi ngậm lấy một ngón tay của cô, kìm nén cắn nhẹ.

Khúc Tận Hoan giật tay lại, muốn rút tay ra, nhưng Đường Kính Nghiêu lại nắm chặt hơn.

“Thất Thất.” Anh nắm chặt tay cô, giọng trầm khàn nói, “Anh sắp ba mươi tuổi rồi.”

Khúc Tận Hoan gật đầu ngây thơ: “Dạ, em biết.”

Còn hơn ba tháng nữa, Đường Kính Nghiêu sẽ bước sang tuổi ba mươi, cô nhớ rõ lắm, thậm chí còn nghĩ cả quà sinh nhật nên tặng gì rồi.

Đường Kính Nghêu một tay nắm lấy tay cô, tay kia đưa lên vu.ốt ve khuôn mặt cô: “Nhưng Thất Thất vẫn còn nhỏ, mới mười chín tuổi thôi.”

Khúc Tận Hoan không hiểu tại sao anh đột nhiên nhắc đến chuyện tuổi tác, mím môi, không biết nên trả lời thế nào.

Đường Kính Nghiêu nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, yết hầu lăn nhẹ, giọng trầm khàn nói: “Tuổi thanh xuân của anh, em không thể đồng hành. Tuổi thanh xuân của em, anh cũng không thể cùng em trưởng thành.”

Khúc Tận Hoan ngẩng mặt nhìn anh, mũi cay cay, mắt ngân ngấn nước.

Đường Kính Nghiêu lau đi vệt nước ở đuôi mắt cô: “Hứa với anh, đừng thích bất kỳ chàng trai nào. Nếu không…” Anh đột nhiên áp sát mặt cô, ngón tay cái ấn lên môi mềm mại của cô, dùng lực xoa nhẹ, “Em sẽ chỉ hại họ mà thôi.”

Khúc Tận Hoan không chút do dự đáp: “Em không có, em không thích bất kỳ chàng trai nào.” Cô hít một hơi đầy tủi thân, “Nhưng nếu người khác thích em, đó cũng không phải là điều em có thể kiểm soát được.”

Đường Kính Nghiêu đặt tay lên gáy cô, ôm cô vào lòng, cằm áp lên đỉnh đầu cô cọ nhẹ: “Chỉ cần em giữ được trái tim mình là được, còn người khác, em không cần lo, anh sẽ xử lý.”

Khúc Tận Hoan ngẩng đầu khỏi lòng anh, mở khóa điện thoại đưa cho anh.

“Đây, anh tự xem đi, em và Đường Diễn thực sự không có bất kỳ liên hệ nào, em thậm chí còn chưa thêm bạn trên WeChat của anh ấy.”

Nhưng vừa dứt lời, một dấu chấm đỏ xuất hiện ở mục danh bạ, có người đang thêm cô làm bạn.

Tay cô lỡ trượt, mở vào mục danh bạ.

TY yêu cầu thêm bạn.

【Thất Thất học muội, anh là Đường Diễn.】

Khúc Tận Hoan muốn ném điện thoại đi mất, người này đúng là quá đen đủi!

Đường Kính Nghiêu cầm lấy điện thoại của cô, ngón tay cái chạm nhẹ, đồng ý thêm bạn.

TY: 【Đã ngủ chưa?】

Đường Diễn là sinh viên ngoại trú, sống ở một căn hộ gần trường.

Anh vừa tắm xong, phía dưới bụng quấn một chiếc khăn tắm trắng.

“Thất…”

Nhận được cuộc gọi video từ Khúc Tận Hoan, anh hồi hộp đến mức không kịp mặc quần áo, lập tức bắt máy, nhưng lại thấy mặt Đường Kính Nghiêu.

“Chết tiệt!”

Anh ta sợ hãi thốt ra một câu chửi thề, tưởng mình hoa mắt, vội vàng đưa tay lên dụi mắt.

Xác định người trong video là Đường Kính Nghiêu, anh ta sợ hãi vội vàng tắt video.

Sau khi tắt máy, tim anh đập nhanh hơn, để xác nhận mình không nhầm, anh nhanh chóng nhấn vào avatar của Khúc Tận Hoan, xem bài đăng trên WeChat của cô tối nay, xác định đó là Khúc Tận Hoan chứ không phải tài khoản của Đường Kính Nghiêu.

Anh hoàn toàn choáng váng, tim đập càng nhanh hơn, lẽ nào…

Nhưng trước khi anh kịp hiểu ra, video lại vang lên.

Là số của Khúc Tận Hoan gọi đến, nhưng anh chắc chắn rằng đó là Đường Kính Nghiêu gọi, anh không dám không nghe.

Video được kết nối, giọng Đường Kính Nghiêu lạnh lùng vang lên: “Ngậm miệng lại, chuyện không nên nói thì đừng nói bậy.”

Đường Diễn gật đầu lia lịa: “Chú tư yên tâm, cháu chẳng biết gì cả!”

Đường Kính Nghiêu cúp máy, mặt lạnh như tiền, ném điện thoại sang một bên.

Khúc Tận Hoan thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói thì đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên.

Đường Kính Nghiêu ôm chặt lấy eo cô, sau đó lại buông tay ra.

Khúc Tận Hoan giật mình, hoảng hốt hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Vừa hỏi xong, cô nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe, quay đầu nhìn lại, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lao vào lòng Đường Kính Nghiêu, ôm chặt lấy anh.

Xe bị bao vây, cả hai bên cửa đều có người, ít nhất cũng bảy tám người đàn ông, một trong số đó đang cầm búa, dùng sức đập vào kính xe.

Khúc Tận Hoan sợ đến mức tim đập nhanh hơn, thở gấp: “Em không biết lái xe, hôm nay anh uống rượu, còn lái được không?”

Đường Kính Nghiêu bình tĩnh nói: “Không được, lốp xe bị nổ rồi.”

Khúc Tận Hoan nghĩ đến tiếng “rầm” vang lên lúc nãy, có lẽ đó là tiếng lốp xe nổ.

Cô sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Đường Kính Nghiêu, giọng run rẩy vì lo lắng: “Vậy… vậy phải làm sao? À đúng rồi, gọi cảnh sát, gọi cảnh sát ngay.”

Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên ghế, định bấm số gọi cảnh sát thì bị Đường Kính Nghiêu giật mất.

“Anh làm gì vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Đường Kính Nghiêu nói: “Để anh xử lý.”

“Anh xử lý thế nào?” Khúc Tận Hoan liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bên ngoài nhiều người như vậy, anh một mình đánh được không? Em chắc chắn là không đánh được ai cả.”

Nhìn những người bên ngoài vẫn đang đập cửa kính xe, cô hít một hơi thật sâu, quyết định như người sắp bước vào đường cùng, nói với Đường Kính Nghiêu: “Đường Kính Nghiêu, anh cao lớn, chân dài, chạy nhanh, em ở lại, anh chạy đi.”

Đường Kính Nghiêu như nghe thấy chuyện cười lớn nhất đời, nhướng mày, cười nói: “Em ở lại, anh bỏ chạy?”

Khúc Tận Hoan giải thích với anh: “Em hiểu ý anh, anh nghĩ mình là đàn ông, bỏ chạy thì mất mặt. Nhưng lúc này, anh đừng quan tâm đến chuyện mặt mũi nữa. Anh không cho gọi cảnh sát, mà dù có gọi, cảnh sát đến cũng phải mất một lúc, cả hai chúng ta đều nguy hiểm. Chi bằng anh chạy trước, anh đi tìm người, em ở lại đây khống chế họ.”

Đường Kính Nghiêu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười: “Nói vớ vẩn gì thế?”

Trước khi kính xe bị đập vỡ, Đường Kính Nghiêu lấy từ trong xe ra một thanh đao dài, ước chừng khoảng bảy tám mươi centimet, chuôi đao bọc da cừu mờ, vỏ đao khắc hình rồng vàng, trông rất giống thanh đao trong các bộ phim cổ trang.

Thanh đao rút ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Đường Kính Nghiêu mở cửa xe, một tay ôm lấy Khúc Tận Hoan, tay kia nắm chặt chuôi đao da cừu.

Những người bên ngoài đều sửng sốt, họ chỉ cầm búa và ống thép, còn Đường Kính Nghiêu lại cầm một thanh đao dài, lưỡi đao lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, nhìn là biết rất sắc bén.

Đường Kính Nghiêu thong thả cầm chuôi đao, mũi đao hướng lên trên, bình tĩnh nói: “Đây là một thanh đao mô phỏng theo đao thời Minh, do bậc thầy chế tác đồ giả cổ Bùi Hồng Chân làm. Bạn tôi tặng tôi thanh đao này, nói rằng đao này sắc bén vô cùng, chặt sắt như chặt bùn, tôi nhận được rồi mà chưa thử qua, ai muốn thử trước?”

Một người đàn ông nhuộm tóc xanh bị người phía sau đẩy một cái, loạng choạng bước ra.

Đường Kính Nghiêu nắm chặt chuôi đao, tay vung lên, đao hạ xuống, lướt qua cánh tay người đàn ông tóc xanh, ngay lập tức, máu chảy ra từ cánh tay anh ta.

Người đàn ông tóc xanh bị kích động, cầm ống thép định xông lên.

Đường Kính Nghiêu đưa mũi đao về phía trước, chọc thẳng vào ngực người đàn ông tóc xanh, xuyên qua áo, đâm thủng da thịt trên ngực anh ta.

Người đàn ông tóc xanh không dám tiến lên nữa, những người khác cũng không dám động đậy.

Đường Kính Nghiêu khoe khoang xong trước mặt Khúc Tận Hoan, thu đao lại, ôm cô quay người.

Phía sau dừng tám chiếc Audi đen, cửa xe mở ra, mười sáu vệ sĩ mặc đồ đen bước ra đồng loạt.

Đường Kính Nghiêu lạnh lùng ra lệnh: “Dẫn đám người này lên thuyền.”

Khúc Tận Hoan vẫn đang trong trạng thái căng thẳng, những chiếc xe này đến từ lúc nào, cô hoàn toàn không để ý.

Cuối cùng, cô trở về trường an toàn, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ vậy.

Qua sự việc này, Khúc Tận Hoan càng nhận rõ hơn sức mạnh của Đường Kính Nghiêu, ít nhất là ở Hải Thành, anh thực sự như lời đồn, bí ẩn và quyền lực, là đại gia trong giới tài chính Hải Thành.

Mà “đại gia” này, không chỉ nói về tài sản của anh, mà còn cả thế lực đằng sau, thứ mà không phải thương nhân bình thường nào cũng có được, từ xưa đến nay quyền lực luôn lớn hơn tiền bạc.

“Đường Kính Nghiêu.” Cô kéo tay anh trước khi bước vào cổng trường, “Thanh đao của anh, thực sự là đao mô phỏng thời Minh sao?”

Đường Kính Nghiêu thản nhiên nói: “Sinh nhật anh, một người bạn tặng, đúng là đao mô phỏng thời Minh, do bậc thầy chế tác, sau khi nhận được rồi để trong xe, quên mang về nhà. Không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến.” Anh nhếch mép cười, nụ cười mang chút tà khí, “May mà không mang về nhà, nếu không hôm nay đã không thể anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”

Nhưng Khúc Tận Hoan không cười nổi, tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Đường Kính Nghiêu thậm chí không chớp mắt, rõ ràng anh đã quen với những tình huống sinh tử chỉ có trong phim ảnh, và cũng đã chuẩn bị sẵn.

Tám chiếc Audi kia không phải đột nhiên xuất hiện, mà là luôn đi theo anh từ trong bóng tối.

Vì vậy, lốp xe bị đâm thủng, kính xe bị đập vỡ, anh vẫn bình tĩnh tự tại, bởi vì xung quanh anh luôn có vệ sĩ, một khi anh gặp nguy hiểm, những vệ sĩ đó sẽ xuất hiện.

Còn anh không cho cô gọi cảnh sát, vì cảnh sát sẽ xử lý theo pháp luật. Anh để thuộc hạ dẫn những người kia đi, thì không thể nói trước được.

Còn việc anh lấy ra thanh đao mô phỏng thời Minh, có lẽ chỉ là để khoe khoang, diễn cho cô xem mà thôi.

Nghĩ đến cuộc đời sâu thẳm như vực thẳm và tâm cơ sâu như biển của anh, cô cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Cô không hỏi thêm, cười vẫy tay: “Tạm biệt.”

Khi cô quay người định rời đi, Đường Kính Nghiêu nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng.

Mũi cô đập vào ngực cứng rắn của Đường Kính Nghiêu, khiến mũi cay cay.

Đường Kính Nghiêu ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên tai cô, ngậm lấy dái tai m.út nhẹ, thở gấp bên tai cô: “Ngoan, đừng sợ.”

Đừng sợ cái gì? Là đừng sợ anh, hay đừng sợ chuyện xảy ra hôm nay?

Khúc Tận Hoan không hỏi, cô không muốn hỏi quá nhiều, cũng không dám hỏi quá nhiều.

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch ba ngày, 30, 31 và 1.

Nhưng tối 29, Đường Kính Nghiêu đã bay đến Bắc Kinh, tham dự lễ kỷ niệm năm mới của một công ty bạn của anh, chiều 30 lại bay đến tỉnh Nam, ngày nào cũng bận rộn.

Khúc Tận Hoan không hỏi anh khi nào về, cô sợ Đường Kính Nghiêu nghĩ cô đang thúc giục anh.

Ngày 31, Khúc Tận Hoan bị ốm, cảm virus, bệnh đến rất nhanh, sáng dậy cổ họng đã khàn đặc.

Cô ngủ một ngày ở nhà, thực sự không chịu nổi, tự mình đi xe đến bệnh viện.

Cô không nói với quản gia, cũng không nói với người giúp việc, để họ không báo với Đường Kính Nghiêu.

Cô không muốn Đường Kính Nghiêu lo lắng, cũng không muốn làm phiền anh.

Đường Kính Nghiêu về đến nhà, không thấy Khúc Tận Hoan, chỉ thấy sách vở của cô trên bàn trà.

Anh gọi điện cho cô, hỏi: “Đi đâu rồi?”

Khúc Tận Hoan đang truyền dịch ở bệnh viện, thở hổn hển nói: “Em đang ở bệnh viện, anh đừng lo, em về ngay đây.”

Giọng Đường Kính Nghiêu hơi lạnh: “Bệnh viện nào, gửi địa chỉ cho anh.”

Khúc Tận Hoan ho một tiếng: “Không cần đâu, anh vừa về đến nhà, chắc mệt lắm, đi nghỉ ngay đi, em sắp truyền xong rồi, xong em tự về.”

Đường Kính Nghiêu cứng rắn: “Gửi địa chỉ cho anh.”

Khúc Tận Hoan không cãi lại được, cuối cùng cũng gửi địa chỉ cho anh.

Đường Kính Nghiêu không để tài xế đưa đi, anh vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, vội vàng thay áo khoác, tự lái xe đến bệnh viện nơi Khúc Tận Hoan đang truyền dịch.

Khi anh đến nơi, thấy Khúc Tận Hoan ôm cánh tay đứng trên phố, gió đêm lạnh thổi khiến cô như chiếc lá run rẩy trong gió.

Anh đỗ xe, bước xuống, nhanh chóng đi đến, cởi áo khoác đen khoác lên người cô, ôm cô lên xe.

Về đến nhà, Khúc Tận Hoan hỏi Đường Kính Nghiêu: “Tối nay anh ăn cơm chưa, có đói không, muốn ăn gì?”

Đường Kính Nghiêu kéo cô ngồi xuống: “Lần sau đừng như vậy nữa.”

Khúc Tận Hoan lo lắng hỏi: “Sao… sao vậy?”

Đường Kính Nghiêu nói: “Trước tiên nói về chuyện em bị ốm, tại sao không nói với quản gia Phương, không để quản gia Phương đưa em đến bệnh viện?”

Khúc Tận Hoan mím môi, cúi đầu nói nhỏ: “Em không muốn anh lo lắng, anh bận rộn như vậy, em cũng không muốn làm phiền anh.”

Đường Kính Nghiêu xoa đầu cô: “Lần sau đừng như vậy nữa, dù anh không ở nhà, có chuyện gì cũng phải nói với anh, sau đó báo với quản gia Phương.”

Khúc Tận Hoan nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”

Đường Kính Nghiêu lại nói: “Thất Thất, em không cần phải làm vui lòng anh.”

Khúc Tận Hoan ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói không có, nhưng mở miệng rồi lại thôi.

Đường Kính Nghiêu nói: “Anh không đói, dù có đói, trong nhà cũng có người giúp việc, có đầu bếp.”

Khúc Tận Hoan gật đầu: “Cũng đúng, vậy… vậy em đi vệ sinh cá nhân đây.”

Khi cô tắm xong bước ra, Đường Kính Nghiêu đã tắm rửa xong và nằm trên giường.

Cô chủ động cởi quần áo, nằm lên ngực anh.

Đường Kính Nghiêu ôm cô lật người, nằm nghiêng ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Ngủ đi.”

Tết Dương lịch vừa qua, thời gian trôi nhanh như chớp mắt, thoáng cái đã đến kỳ nghỉ đông.

Ngày nghỉ, Đường Kính Nghiêu đưa Khúc Tận Hoan đến một khách sạn kiểu vườn tham gia cuộc vui do bạn bè tổ chức, toàn là những thiếu gia tiểu thư nhà giàu trong nước, thậm chí còn có cả thành viên hoàng gia nước ngoài, hoặc các cậu ấm cô chiêu của các tập đoàn tài phiệt, những người này có người là bạn học của anh, có người là đối tác làm ăn.

Trong bữa tiệc có cả nam lẫn nữ, mỗi chàng trai đều có một cô gái ngồi bên cạnh.

Ăn xong, mọi người đánh bài đánh bài, hát karaoke, hoạt động giải trí đa dạng, rất phong phú.

Đường Kính Nghiêu chơi bi-a với mấy người bạn, Khúc Tận Hoan không biết chơi, ngồi một mình ở góc chơi game trên điện thoại.

Sau đó, một chàng trai trạc tuổi cô ngồi xuống đối diện, chủ động bắt chuyện.

Nhưng chưa nói chuyện được bao lâu, Tống Văn Dịch đi tới, gọi cậu ta đi.

Khi đi xa, Tống Văn Dịch khoác vai em họ Tống Văn Nhiên, lạnh lùng cảnh cáo: “Cô gái đó là người của Đường Kính Nghiêu, đừng có động vào.”

Tống Văn Nhiên ngạc nhiên: “Cô ấy là bạn gái của tứ gia?”

Tống Văn Dịch không trả lời câu hỏi của Tống Văn Nhiên, chỉ cười nói: “Dù sao Đường Kính Nghêu cũng coi cô ấy như bảo bối, cậu không biết đâu, lúc đó ở hộp đêm của Lục Nghi Niên, Đường Kính Nghiêu vì cô ấy mà nổi giận, suýt nữa thì…” Anh kịp thời ngừng lời, nghiêm túc nhắc nhở, “Tóm lại cậu không được động vào.”

Tống Văn Nhiên nói: “Em không động vào, em chỉ nói chuyện với cô ấy thôi.”

Tống Văn Dịch trợn mắt: “Nói chuyện cũng không được, nhìn cũng không được.”

Khúc Tận Hoan chỉ thấy Tống Văn Dịch dẫn chàng trai kia đi, còn nói gì thì cô hoàn toàn không biết.

Sau đó, Tống Văn Nhiên đi ngang qua chỗ Khúc Tận Hoan, cô đứng dậy định chào, nhưng Tống Văn Nhiên lại như không nhìn thấy cô, nhanh chóng đi qua.

Khúc Tận Hoan ngượng ngùng ngồi xuống, cảm thấy hơi xấu hổ, còn có chút bối rối.

Cô không biết Tống Văn Dịch đã nói gì với người kia, trong lòng cô nghĩ, có lẽ họ cho rằng cô chỉ là đồ chơi của Đường Kính Nghiêu, không xứng làm bạn với họ.

Vì tâm trạng buồn bã, cô không ngừng ăn vặt, ăn xong lại không ngừng uống nước.

Chẳng mấy chốc, cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh, hết lượt này đến lượt khác.

Trong khoảng thời gian đó, Đường Kính Nghiêu vẫn tiếp tục chơi bi-a với mọi người, hết ván này đến ván khác, say mê như điên.

Khúc Tận Hoan từ nhà vệ sinh bước ra, ngồi xuống ghế sofa ở khu đọc sách, cầm một cuốn sách lên lật xem.

Có hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa phía sau cô, bắt đầu trò chuyện một cách thoải mái.

Một người trong số họ nói: “Nghe nói Tổng giám đốc Mã lại có người mới ở bên đường Hoài Hải rồi?”

Người đàn ông được gọi là “Tổng giám đốc Mã” cười hề hề, không chút kiêng dè mà nói: “Vừa mới vào đại học, còn rất trong sáng.” Sau đó, hắn hỏi: “Tổng giám đốc Vạn có muốn không? Tặng anh hai cô, đều là gà tơ.”

Tổng giám đốc Vạn xua tay cười nói: “Thôi đi, tôi không có sở thích này”

Tổng giám đốc Mã nhướn mày: “Ngay cả ông chủ Đường còn nuôi, sao anh còn làm bộ khách sáo thế?”

Tổng giám đốc Vạn cười nói: “Không phải làm bộ, tôi không có hứng thú với mấy cô gái non nớt như vậy.”

Tổng giám đốc Mã cười gian: “Hiểu rồi, tổng giám đốc Vạn thích kiểu quyến rũ, gợi cảm đúng không?”

Tổng giám đốc Vạn cười khẽ, liền đổi chủ đề, sau đó hai người bắt đầu nói chuyện về kinh doanh.

Khúc Tận Hoan quay lưng về phía họ, nghe thấy những lời đó, trong lòng trĩu nặng như rơi xuống đáy vực.

Mãi đến khi hai vị tổng giám đốc rời đi, cô vẫn giữ nguyên động tác cúi đầu đọc sách, chỉ là suốt mười mấy phút vẫn chưa lật sang trang mới.

Khi lấy lại tinh thần, cơn giận trong lòng cô đã dồn nén đến mức không thể kìm nén được nữa.

Buổi tối về đến nhà, Khúc Tận Hoan ủ rũ ngồi phịch xuống ghế sô pha, nói với Đường Kính Nghiêu: “Sau này nếu còn có những buổi tiệc như thế này, anh tự đi đi, đừng đưa em theo nữa, em không muốn đi.”

Đường Kính Nghiêu dừng động tác cởi khuy tay áo, ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”

Khúc Tận Hoan quay mặt đi: “Không có gì, chỉ là cảm thấy không phù hợp, em không thuộc về giới của các anh, đi cũng lạc lõng, không thể chơi cùng được.”

Đường Kính Nghiêu đồng ý: “Được.”

Anh đồng ý rất nhanh, nhưng trong lòng Khúc Tận Hoan lại không vui.

Cổ họng cô như bị nhét đầy bông gòn, nghẹn ứ khó chịu.

“Anh không thể an ủi em sao?” Khúc Tận Hoan giận dữ nhìn anh.

Đường Kính Nghiêu khẽ nhếch môi, thần sắc lạnh lùng cười: “An ủi thế nào? Giống như mấy cậu trai hai mươi tuổi, ngồi bên cạnh em tán gẫu, kể chuyện cười cợt?”

“Anh!” Khúc Tận Hoan tức giận cầm gối ném về phía anh, “Là anh tự mình chơi bi-a suốt, lại còn là loại bi-a phức tạp như snooker, em không biết chơi, xem cũng không hiểu, chỉ có thể ngồi một mình chơi điện thoại.”

Đường Kính Nghiêu cười lạnh hỏi: “Không biết thì không biết học hay sao? Anh có nói sẽ dạy em không, nhưng em thậm chí còn không muốn học.”

Khúc Tận Hoan tức giận đứng phắt dậy, nhưng vì thấp hơn Đường Kính Nghiêu quá nhiều, không những không át được khí thế của anh, mà còn phải ngẩng đầu nhìn anh.

“Em không thích chơi bi-a, sao phải học? Hơn nữa anh đã nói rồi, em không cần làm vui lòng anh, vậy những việc em không thích, em có thể không học mà.”

Đường Kính Nghiêu nghiến chặt quai hàm, giật mạnh cà vạt, xoay người bước vào phòng thay đồ.

Khúc Tận Hoan vội vàng đi theo sau, đưa tay kéo cánh tay anh: “Anh đừng đi, em vẫn chưa nói xong.”

Đường Kính Nghiêu quay lại liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua người cô.

Khúc Tận Hoan sợ hãi buông tay ra, cô mím chặt môi, lùi về sau từng bước một. Sau khi lùi được vài bước, cô đột nhiên xoay người, đưa tay che miệng rồi chạy vội ra ngoài.

Cô chạy một mạch ra khỏi lâu đài, lao ra con đường phía ngoài, cứ nghĩ rằng Đường Kính Nghiêu sẽ đuổi theo. Nhưng khi quay đầu lại, ngay cả bóng dáng anh cũng không thấy đâu.

Lúc này, cô không thể nhịn được nữa, hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi xổm xuống đất khóc nức nở.

Cô biết, cô không nên quá đa sầu đa cảm như vậy, không nên làm nũng với Đường Kính Nghiêu.

Nhưng cô không kìm được, cô đã từng thấy cách các cặp đôi khác ở trường cư xử với nhau, cũng nghe người khác kể về chuyện họ yêu đương.

Bạn gái khóc, bạn trai đều sẽ dỗ dành, bạn gái chạy đi, bạn trai đều sẽ đuổi theo.

Cô biết, cô và Đường Kính Nghiêu không thể tính là một cặp đôi bình thường.

Nhưng cô và Đường Kính Nghiêu đã bên nhau gần chín tháng rồi, dù trong lòng cô luôn nhắc nhở bản thân đừng thích Đường Kính Nghiêu, nhưng cuối cùng, cô vẫn vô tình thích anh, cô không thể kiểm soát được trái tim mình.

Cô thích Đường Kính Nghiêu, luôn hy vọng Đường Kính Nghiêu cũng thích cô, thậm chí không thể không coi Đường Kính Nghiêu như bạn trai, mong đợi anh đáp lại những giá trị tình cảm và cảm xúc mà một người bạn trai nên có.

Nhưng Đường Kính Nghiêu không thể cho cô những thứ đó, những thứ anh có thể cho cô, dù cô cả đời cũng không thể có được, nhưng thực ra với Đường Kính Nghiêu lại là thứ tầm thường, dễ dàng có được.

Anh nuôi một chú chim vàng anh, có đến hơn chục cái lồng, một chú chim nhỏ chưa bằng bàn tay cô, mỗi ngày thay một lồng khác nhau.

Những chiếc lồng đó, mỗi cái đều có giá trị không hề nhỏ, nào là lồng chim vàng khảm ngọc, lồng chim bạch kim, lồng chim hoa văn cảnh thái lam thời Thanh, v.v…

Nghĩ kỹ lại, cô và chú chim kia chẳng khác gì nhau, đều là chim hoàng yến.

Cô càng nghĩ càng buồn, càng khóc càng thương tâm.

Lúc này cô chỉ muốn đi, nhưng cô ra ngoài vội quá, không mang theo điện thoại, cũng không mang tiền, muốn đi cũng không được, còn phải quay về lấy điện thoại.

Ngay khi cô định quay lại, cô nhìn thấy Đường Kính Nghiêu qua hàng rào sắt.

Đường Kính Nghiêu mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, một tay đút túi, thong thả bước ra từ lâu đài, tóc bồng bềnh ẩm ướt, rõ ràng vừa tắm xong.

Cô chạy ra ngoài, anh ta vẫn còn tâm trạng đi tắm?

Khúc Tận Hoan thấy thái độ của anh, không nhịn được, lại khóc nức nở.

Cô tức giận quay người, vừa khóc vừa đi về phía trước như con thiêu thân.

Đường Kính Nghiêu không đuổi theo cô, chỉ đứng nhìn cô đi.

Khúc Tận Hoan đi rất xa, không nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, Đường Kính Nghiêu căn bản không đuổi theo.

Cô lại tức giận chạy đến trước mặt anh, mắt đẫm lệ nhìn anh: “Sao anh không đuổi theo em?”

Đường Kính Nghiêu đưa điện thoại cho cô: “Nếu em muốn đi, anh sẽ sắp xếp người đưa em đi ngay.”

Khúc Tận Hoan cảm thấy tim mình như rơi xuống vực, đưa tay lau vội nước mắt, gượng gạo nở một nụ cười: “Được, vậy chúng ta coi như chia tay rồi nhé? Sau này anh sẽ không tìm em nữa phải không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.