Khúc Tận Hoan đối diện với ánh mắt cháy bỏng của Đường Kính Nghiêu, cảm giác như trái tim mình bị thiêu đốt, trong lòng nóng ran, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn.
Cô biết Đường Kính Nghiêu muốn nghe điều gì, trong khoảnh khắc đó, cô thực sự đã nghĩ đến, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lòng được.
Lo lắng là một chuyện, dù là người bạn bình thường gặp nguy hiểm cô cũng sẽ lo lắng, nhưng dù có lo lắng đến đâu, cô cũng không thể lấy cuộc đời mình ra đùa giỡn.
Cô và Đường Kính Nghiêu không hợp nhau, không thể quay lại bên anh được nữa.
“Tôi đã nói với Bồ Tát rằng, nếu anh có thể bình an trở về, tôi sẽ ăn chay ba ngày, và mỗi bữa đều ăn đậu phụ.” Cô nhìn Đường Kính Nghiêu với vẻ chân thành, “Anh biết đấy, tôi ghét nhất là ăn đậu phụ.”
Đường Kính Nghiêu: “…”
Anh cảm thấy như mình thực sự bị thương nặng, lồng ng.ực như bị xuyên thủng bởi một viên đạn.
Khúc Tận Hoan nắm chặt tay anh, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh đã bình an trở về, từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu ăn đậu phụ.”
Đường Kính Nghiêu nắm chặt tay cô: “… Không cần phải khắt khe với bản thân như vậy, em có thể đổi sang một lời cầu nguyện khác.”
Khúc Tận Hoan lắc đầu: “Không thể đổi, trước mặt Bồ Tất không được nói dối, đã nói là phải làm.”
Thực ra cô chưa từng đến chùa, cũng chưa từng thắp hương cầu nguyện.
Cô không tin vào những thứ hư vô đó, cô tin vào khả năng của Đường Kính Nghiêu, tin rằng anh nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-me-trong-dem-dai-son-hoa-doi-tuu/2723923/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.