🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Đáng yêu thật."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Bên kia bức tường có một chiếc ghế dài bằng gỗ.

Nhà lao bên cạnh ngục giam tử tù, Tần Đạc Dã ngồi trên ghế dài giữa ánh đèn leo lắt, còn Tần Huyền Hiêu thì đứng trước mặt, hai tay chống hai bên eo y.

Quần áo cả hai vẫn chỉnh tề.

Tần Đạc Dã mặt không cảm xúc, cất giọng gọi một tiếng, tiện tay khẽ chạm vào xích sắt treo trên vách đá, tạo ra tiếng loảng xoảng vang lên trong không gian.

"A Dã..." Tần Huyền Hiêu cúi đầu, ánh lửa treo trên tường hắt xuống, bóng tối đọng lại trong đôi mắt phượng, khiến sắc màu càng thêm thâm trầm. Hắn mím môi, tựa đầu lên vai Tần Đạc Dã, giọng hạ thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy: "Chúng ta cứ diễn không có đạo cụ như vậy à?"

Tần Đạc Dã cũng thì thầm đáp lại: "Không thì sao?"

Tần Huyền Hiêu ngước lên, ánh mắt mang theo nét oán trách, hắn kéo tay Tần Đạc Dã đặt lên người mình, để y cảm nhận hơi nóng không ngừng tỏa ra từ cơ thể.

"..." Tần Đạc Dã cúi mắt nhìn, rồi hờ hững liếc hắn, thấp giọng hỏi: "Nếu thật sự động tay động chân, lúc đọc lời thoại ngươi chắc mình không cười phá lên chứ?"

Vừa nói, y vừa không quên rằng họ vẫn đang diễn, đưa tay làm xích sắt vang lên loảng xoảng, sau đó cố ý cất cao giọng, hơi thở gấp gáp, giữa những nhịp thở ấy còn nghiến răng nghiến lợi mắng Tần Huyền Hiêu một câu.

Tần Huyền Hiêu: "..."

Muốn phát điên rồi.

Bàn tay đặt bên eo Tần Đạc Dã của hắn dần siết chặt, giọng khàn khàn, cố ý trầm xuống: "Nếu ta không cười, có thể làm thật không?"

Tần Đạc Dã lườm hắn, khẽ ném cho một câu: "Nằm mơ"

Tần Huyền Hiêu: "..."

Hắn vừa định nói gì đó thì đột nhiên Tần Đạc Dã nghe thấy động tĩnh bên cạnh, y lập tức giơ tay, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi Tần Huyền Hiêu, "Suỵt."

Cả người Tần Huyền Hiêu như bị dùng phép định thân, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ có thể lặng lẽ cảm nhận hơi ấm trên đôi môi mình, yết hầu khẽ động.

Tần Đạc Dã nghiêng đầu, tựa sát vào vách đá, lắng tai nghe thật kỹ.

Y nghe được âm thanh lạch cạch phát ra từ gian phòng bên cạnh, chắc hẳn là xiềng xích đang va chạm.

Y thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Tần Huyền Hiêu, khẽ gật đầu, môi mấp máy nói không thành tiếng: "Gã nghe thấy rồi."

"Diễn thêm một lát rồi rút. Nào, đến lượt ngươi nói." Tần Đạc Dã giơ tay vòng qua cổ Tần Huyền Hiêu, ghé sát bên tai hắn, thì thầm.

Tần Huyền Hiêu hít sâu, ổn định lại nhịp thở, sau đó cất giọng lạnh lẽo, bật cười hiểm độc.

"Sao không nói nữa? Hửm? Vừa nãy chửi trẫm có phải rất sướng không? Giờ chịu không nổi à? Ái khanh à... nửa đời sau của khanh, cứ ở đây làm một con chó cụp đuôi đáng thương đi."

Nói đến đây, Tần Huyền Hiêu nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút tuyệt vọng.

Dù lần trước, lúc trên giường hắn cũng từng kề sát tai đối phương nói mấy lời tục tĩu.

Nhưng trong đó chưa bao giờ có những lời nhục mạ nhân cách như thế này, quá sức thiếu tôn trọng người yêu của hắn.

Mà mấy câu thoại này đều do Tần Đạc Dã ép hắn học thuộc trong điện Hàm Chương từ trước.

Bằng không, hắn có mà gan trời cũng không dám mở miệng thốt ra những lời này, càng không thể ngông cuồng đến vậy trước mặt Thành Liệt đế.

Tần Đạc Dã thì chẳng bận tâm mấy, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Tần Huyền Hiêu, thấp giọng khen: "Diễn tốt lắm."

Sau đó, y giơ tay, nhặt lấy chiếc dao kìm sắt trên kệ bên cạnh, vứt xuống đất, tạo ra tiếng vang nặng nề.

Rồi y lại tùy ý lựa chọn thêm vài món hình cụ nặng trịch, quét hết xuống nền đá, âm thanh va chạm liên tiếp vang vọng trong ngục tối.

Đợi mọi tiếng động dần lắng xuống, Tần Đạc Dã cố ý thở hổn hển, giả vờ yếu ớt, nghiến răng nghiến lợi rủa: "Hừ... chó Hoàng đế, ngươi không chết tử tế đâu!"

Sau đó, y vỗ nhẹ tay đứng dậy, chớp mắt một cái, có vẻ như đã thỏa mãn cơn nghiện diễn xuất, khẽ nói: "Đi gọi Phạm Quân tới đi."

Tần Đạc Dã giả vờ bị tra tấn đến bất tỉnh, nhưng vai diễn của Tần Huyền Hiêu vẫn chưa kết thúc.

Phạm Quân đã nhận lệnh từ trước, mang theo chùm chìa khóa kêu leng keng tiến đến trước cửa ngục, trông thấy hai người ung dung bước ra khỏi nhà giam, hắn lập tức nghiến răng, gương mặt căng cứng, cố gắng nhịn cười.

Tần Huyền Hiêu đứng trước cửa ngục nói chuyện với Phạm Quân, đảm bảo âm thanh đủ để người bên cạnh nghe thấy.

"Chăm sóc y cho tốt, nếu có sơ suất gì, cứ lấy mạng ngươi mà đền." Giọng hắn lạnh lẽo, trộn lẫn hận thù và tham vọng.

Phạm Quân đáp: "Vâng, bệ hạ."

Ngay sau đó, Phạm Quân gọi một thân tín có dáng người tương tự Tần Đạc Dã, khoác lên bộ áo tù rách rưới, tay đeo xiềng xích, tóc tai bù xù, bôi vết máu giả đầy người, rồi để người kia vào ngục, nằm trên đống rơm trong góc, quay lưng về phía cửa, mặt úp vào vách đá, dùng tóc che đi diện mạo.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Phạm Quân dập tắt bó đuốc trong ngục, bóng tối lập tức bao trùm cả căn phòng, chỉ có thể thấy một bóng người lờ mờ từ bên ngoài.

Tần Đạc Dã không thể cứ ở mãi trong địa lao, để tránh bị phát hiện, họ cần có người giả dạng y, thỉnh thoảng tạo ra chút động tĩnh, để kẻ địch tin rằng vẫn còn người bị giam bên trong.

Phải duy trì âm thanh vang lên đều đặn, từng chút một củng cố ảo giác trong lòng kẻ địch.

Và vở kịch này, không thể chỉ diễn một lần.

Cũng không thể để sát thủ trốn thoát ngay lập tức, nếu không sẽ quá lộ liễu. Cần phải chọn một thời điểm tưởng chừng như ngẫu nhiên.

Ví dụ như... đêm giao thừa.

Sau khi rời khỏi nhà lao, mấy ngày nay, Tần Đạc Dã chẳng đi đâu cả, chỉ ru rú trong điện Hàm Chương, đối chiếu sổ sách của Tị Thuỷ với Tần Huyền Hiêu.

Châu mục là quan đứng đầu một vùng, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong một châu. Sổ sách mười năm gần đây của Tị Thuỷ chất đầy trong điện Hàm Chương, từ xây dựng phố phường, lương bổng, thuế nông nghiệp, thủy lợi, đến phòng dịch... tất cả đều chờ được kiểm tra.

Không chỉ vậy, Tần Huyền Hiêu còn điều từ Hộ bộ ra sổ sách thuế má mà Tị Thuỷ đã nộp lên triều đình, từng hàng, từng hàng một phải kiểm tra cho khớp.

Bọn họ đang chuẩn bị làm một việc lớn, một việc nhổ tận gốc rễ những ung nhọt đã tích tụ trong các thế gia. Trước khi lưới trời thu lại, tuyệt đối không thể để bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài.

Năm hết Tết đến, nhưng bầu không khí trong điện Hàm Chương chẳng nhẹ nhõm chút nào.

Tần Đạc Dã ngồi ngay ngắn sau án thư, Tần Huyền Hiêu ở bàn đối diện, hai người mặt đối mặt, phía trước đều là những chồng sổ sách dày cộp.

Kinh nghiệm xử lý chính vụ suốt nhiều năm kiếp trước giúp y có thể đối chiếu sổ sách nhanh như chớp vào lúc này. Mắt y quét qua từng trang, không chút lơ là.

Những sổ sách có vấn đề không cách nào che giấu, vừa phát hiện y lập tức quẳng sang một bên, chất vào hòm.

Một khi bắt đầu làm việc, Tần Đạc Dã sẽ đắm chìm vào đó, quên hết mọi thứ xung quanh. Trời bên ngoài dần tối, ánh nến nhảy múa phản chiếu trong mắt y.

Ngọn lửa bập bùng, soi lên từng nét chữ nhỏ như đầu ruồi trên sổ sách. Nhìn cả ngày, dù có tập trung đến đâu, cuối cùng y vẫn thấy đầu óc mơ hồ, tầm nhìn nhòe đi. Y nhắm mắt lại, đưa tay xoa nhẹ huyệt giữa trán.

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua vai y, Tần Đạc Dã thoáng giật mình, rời khỏi trạng thái tập trung cao độ.

Một đĩa bánh hạt dẻ nóng hổi và một ấm trà được đặt xuống góc bàn, Tần Huyền Hiêu cầm một miếng bánh, đưa đến bên miệng y.

Tần Đạc Dã thuận thế cắn lấy, chậm rãi nhấm nháp.

"A Dã, nghỉ ngơi một lát đi." Thấy y ăn xong, hắn lại đưa cho y chén trà trắng Vân Nam mà y thích nhất.

Nước trà đã được hắn thử trước, nhiệt độ vừa vặn, Tần Đạc Dã cầm lấy, nhấp từng ngụm nhỏ.

Tần Huyền Hiêu đứng sau lưng, đặt hai tay lên huyệt trên đầu y, chậm rãi xoa bóp.

Cơn nhức mỏi âm ỉ trong đầu cũng theo đôi bàn tay ấm áp ấy mà tan đi, mệt mỏi dần biến mất

Thời gian lặng lẽ trôi, đột nhiên, bên ngoài điện xuất hiện một màu trắng tinh khôi, từng bông tuyết xoay tít giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

"A Dã, nhìn này." Tần Huyền Hiêu kề sát bên tai y, giọng nói mang theo chút vui mừng: "Tuyết rơi rồi. Trận tuyết thứ hai của năm nay."

Tần Đạc Dã mở mắt, nhìn ra ngoài điện.

Bông tuyết trắng xóa tung bay, tựa những mảnh lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống.

Y khẽ cười: "Ngoài sân tuyết đổ ngập trời, trong nhà bếp lửa rực hơi ấm nồng, cuộc sống thế này cũng không tệ."

Nhất là bên cạnh còn có một người rất ngoan ngoãn, dáng vẻ rắn rỏi, diện mạo đẹp đẽ, nhìn mà thấy vui mắt.

Kiếp trước, y chưa từng có được những khoảnh khắc như thế trong cung.

Em trai Tần Trạch Chi chẳng chịu yên một chỗ, lúc nào cũng thích ra ngoài tìm chỗ vui, sau này đệ ấy thành gia lập thất, càng ít có thời gian ghé lại.

Đa phần thời gian kiếp trước y chỉ có một mình trong đống chính vụ, xử lý xong công việc đã là nửa đêm, bữa tối do Ngự thiện phòng đưa tới đã được hâm nóng mấy lần, trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Giữa trời tuyết trắng, Tần Đạc Dã lặng lẽ đứng đó, bóng đơn côi in trên nền tuyết lạnh. Một lúc sau, y khẽ cười, quay người trở vào điện, tiếp tục nhấc bút chấm mực, vẫn còn nhiều việc chưa làm xong.

Khó trách kiếp trước Tổng quản Thái giám và các lão thần cứ khuyên y nên lập hậu suốt, mà y luôn lấy lý do bận chính sự để từ chối, cũng không muốn làm lỡ tuổi xuân của con gái nhà người ta.

Không ngờ đời này, lại có một tên nhóc vô lại cứ thế ngang nhiên xông vào cuộc đời y.

Nhưng mà, có một người bên cạnh như thế này... cũng không tệ.

Tần Đạc Dã nghĩ vậy, y ngẩng đầu, đưa tay gõ nhẹ vào cằm Tần Huyền Hiêu.

Thấy đối phương ngoan ngoãn áp sát lại, tùy ý để y trêu chọc, khóe mắt Tần Đạc Dã cong lên.

Đáng yêu thật.

"Được rồi." Y vươn vai, nói: "Tiếp tục làm việc thôi."

Nhưng chưa kịp động tay, cổ tay đã bị giữ chặt, một nụ hôn nóng bỏng phủ xuống, lưỡi trượt qua kẽ răng, nụ hôn dần trở nên triền miên.

Tần Đạc Dã thả lỏng người, tựa vào lòng hắn.

Khi nụ hôn kết thúc, y còn chưa kịp lấy lại hơi, đã nghe Tần Huyền Hiêu lên tiếng: "Đừng mơ."

Tần Đạc Dã: "?"

"Trước tiên dùng bữa tối, rồi nghỉ ngơi một chút." Giọng hắn cứng rắn: "Ngự y đã dặn, không được để A Dã lao lực quá mức... Hừ, ngươi không tự lo cho mình, vậy ta lo."

Tần Đạc Dã: "..."

Tên vô lại này.

...

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, buổi triều hội cuối cùng trước thềm năm mới, y vẫn không tham dự.

Muốn diễn thì phải diễn cho trót, đã quyết định vờ như hoàn toàn tuyệt giao với Tần Huyền Hiêu, thì phải đóng tròn vai.

Triều hội cuối cùng trong năm kết thúc cũng là lúc bá quan được nghỉ lễ dài nhất trong năm, kéo dài đến tận rằm tháng Giêng.

Đêm đó, bọn họ lại đến Thận Hình Ty.

Tiếp tục diễn kịch.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.