"Muộn rồi." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Sáng ngày hai mươi chín, sau buổi chầu, bá quan được nghỉ về nhà đón giao thừa. Một ngày sau, tức đêm giao thừa ba mươi tháng Chạp. Trong địa lao của Thận Hình Ty, Phạm Quân kéo theo một xâu chìa khóa lách cách, mở cửa lao ngục. Người thanh niên mang theo hơi rượu, vẻ mặt cau có, hắn ném mạnh xâu chìa khóa lên bàn, hoàn toàn không để ý một chiếc chìa trong đó có dây lỏng, bị va đập một chút bèn rơi xuống vũng bùn trên nền đất. Một tia sáng bạc lóe lên rồi lập tức bị nước bẩn nhấn chìm, biến mất không dấu vết. Vết máu trên người tên thích khách đóng vảy còn chưa khô, dòng máu từ trán chảy xuống mắt, mí mắt gã khẽ động. "Mẹ nó, ghét nhất là tăng ca." Phạm Quân chẳng hề để ý đến chiếc chìa khóa bị rơi, hắn kéo ghế ngả người ra sau, vừa chửi rủa vừa đặt mạnh khay đồ ăn chẳng khác gì nước rửa bát trước mặt thích khách. "Ngươi khai không?" Thanh niên tức tối gãi đầu, rủa thêm một câu: "Ông trời ơi, ngay cả đêm giao thừa ông cũng không cho ta ở nhà với vợ, bắt ta phải đối diện với tên này, phục luôn!" Thích khách im lặng như chết, ngoài hơi thở yếu ớt ra, gã không hề động đậy, cũng chẳng lên tiếng. Phạm Quân đá gã một cái: "Này, khai đi, ta kính ngươi là kẻ cứng cỏi, bệ hạ nói chỉ cần ngươi khai ra kẻ chủ mưu thì sẽ tha mạng cho ngươi." Từ ngày làm cai ngục, đây là lần đầu tiên Phạm Quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686953/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.