"Giờ không hận nữa." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Bây giờ còn hơn một canh giờ nữa mới đến triều hội. Tần Huyền Hiêu sợ rằng nếu hắn cứ nằm xuống rồi lại ngồi dậy nhiều lần sẽ làm Tần Đạc Dã thức giấc, nên quyết định không ngủ nữa. Hắn lặng lẽ quan sát một lúc, rồi nhẹ nhàng rời khỏi bên giường, bước ra ngoài điện. Bước chân hắn dừng lại trước chiếc bàn cao bên cửa sổ. Tần Huyền Hiêu kéo ngăn tủ ra. Bên trong vốn còn có một số vật dụng khác thuộc về Thành Liệt đế, nhưng đã bị hắn khóa lại ở một gian điện hẻo lánh từ lâu. Bây giờ, ngăn tủ trống rỗng, chỉ còn một cuốn truyện ký, một bức tranh cuộn và một chiếc chìa khóa bằng vàng ròng. Tần Huyền Hiêu vươn tay cầm lấy cuốn truyện ký. Là Ngụy Thư - truyện về Thành Liệt Thánh Hoàng Đế . Rõ ràng cuốn sách này đã bị lật giở rất nhiều lần, mép giấy hơi nhăn, bìa sách cũ kỹ, nét chữ cũng có phần phai màu. Nhưng có thể thấy rõ, chủ nhân của nó đã giữ gìn rất cẩn thận, không có chút hư tổn nào. Ngón tay Tần Huyền Hiêu nhẹ nhàng lướt qua gáy sách. Nếu ánh trăng vẫn sáng hoài sáng mãi, hẳn nó sẽ rọi về đêm đông của mười bảy năm trước. Khi ấy, đứa bé năm tuổi chập chững bước đi trong tuyết trắng, y phục nó đơn bạc, ngón tay lộ ra ngoài bị đông cứng đến đỏ bừng. Nó không muốn quay về phòng, vì ở đó có mẫu thân nó – người ban ngày cho nó ăn cơm, nhưng ban đêm lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686959/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.