"Văn đại nhân là thần!" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ "Không phải chứ?" Tần Đạc Dã kinh ngạc, trong khoảnh khắc không biết nên tức giận hay buồn cười, y đưa tay gõ nhẹ lên trán Tần Huyền Hiêu: "Trong đầu ngươi suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện này thôi à?" "Ừm." Tần Huyền Hiêu thản nhiên thừa nhận, thuận thế nắm lấy cổ tay y, giữ chặt trong lòng bàn tay rồi kéo y về phía mình. Cổ tay Tần Đạc Dã kề sát má hắn, đột nhiên bị cắn một cái, sau đó đối phương lại đặt xuống một nụ hôn, đôi mắt phượng chăm chú nhìn thẳng vào y. "Được không?" Vẫn là câu hỏi ấy, nhưng lần này giọng điệu hắn đã mang theo sự chắc chắn, như thể đã thấu hiểu lòng đối phương, cố tình đòi hỏi với sự cưng chiều không thể chối từ. Tần Đạc Dã suy nghĩ một chút. Trong ký ức dài đằng đẵng của kiếp trước, từ lúc hiểu chuyện, y đã cố gắng kiềm chế bản thân, thu lại bản tính bướng bỉnh, trói chặt mình trong những quy tắc nghiêm ngặt, hết lần này đến lần khác lao vào những mục tiêu do chính mình đặt ra, bận rộn đến mức không có lấy một giây phút thảnh thơi. Hôm nay đúng là lần đầu tiên y nếm trải cảm giác buông thả.... Chi bằng cứ chiều theo tên này đi, dù sao thì y rất thích cảm giác này, cũng chưa bao giờ thực sự trải nghiệm đủ. Tần Đạc Dã mím môi, do dự một lát rồi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sáng rực tràn đầy mong đợi của Tần Huyền Hiêu. Thôi kệ vậy. "Được." Y khẽ gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686961/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.