"Cảm giác như bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Bên trong điện Hàm Chương, Tần Đạc Dã bất đắc dĩ thở dài, y gọi Câu Hoằng Dương vào: "Ngươi đi theo bệ hạ, thấy ổn rồi thì khuyên hắn trở về đi." Giọng điệu ấy vừa cưng chiều vừa dung túng, dẫu lời lẽ có phần bất kính, nhưng Câu Hoằng Dương cũng không lấy làm lạ, thậm chí còn cảm thấy hợp lý, trong lòng ngọt ngào như có mật rót vào. Ông cười hớn hở chạy đi tìm Tần Huyền Hiêu. Nửa canh giờ sau, Câu Hoằng Dương lộn nhào tới điện Hàm Chương. "Văn đại nhân! Văn đại nhân, không ổn rồi!" Nhìn thấy Tần Đạc Dã vẫn còn ở trong điện, Câu Hoằng Dương như vớ được cọc gỗ cứu mạng, ông ném phất trần sang một bên, hồn bay phách lạc lăn đến bên cạnh y, túm chặt vạt áo y, thét giọng lanh lảnh: "Bệ hạ điên rồi!" Tần Đạc Dã: "?" Nghe tiếng kêu hoảng loạn, Tần Đạc Dã đặt bản tấu chương đang đọc xuống, ngước mắt lên nhìn. "Bệ hạ nhảy xuống hồ sen một mình, khuyên thế nào cũng không chịu lên. Ôi trời ơi!" Lão thái giám già nua, thân hình có phần mập mạp, sợ đến mức mặt mày tái mét, bắt đầu khóc lóc: "Trời rét căm căm thế này, hồ sen đã đóng băng rồi! Bệ hạ cứ đứng trong nước như vậy, ngâm lâu sẽ bị nhiễm lạnh mất thôi!" Tần Đạc Dã: "?" Cái gì cơ? Y đơ người luôn rồi. Ai? Nhảy xuống đâu cơ? Lại nghe thấy Câu Hoằng Dương tiếp tục kêu gào: "Văn đại nhân, nô tài cầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686976/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.