"Cảm giác này, khanh có thích không?" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ "Ngươi nói... cái gì?" Thực ra Tần Đạc Dã không nghi ngờ tai mình có vấn đề, dù sao thì y cũng biết bình thường Tần Huyền Hiêu nói năng thế nào. Chỉ là vào khoảnh khắc này, đôi mắt phượng kia mang theo cảm xúc quá đỗi nghiêm túc và nồng cháy, khiến y vô thức buột miệng nói ra một câu vô nghĩa. "Ta muốn hôn khanh, được không?" Tần Huyền Hiêu nhìn thẳng vào mắt y mà chẳng hề trốn tránh. Hắn tựa trên giường, hai tay chống hai bên y, khoảng cách gần đến mức Tần Đạc Dã có thể cảm nhận được gò má mình đang nóng lên. Rõ ràng sắp sang tháng mười một rồi, nhưng tại sao trong phòng lại nóng đến thế? Đốt than ư? Ánh mắt Tần Đạc Dã dao động, cảm xúc trong đôi mắt phượng kia như muốn thiêu đốt y. Giây phút này, y hoảng hốt không biết phải làm gì. Y chưa từng nhận được lời tỏ tình nào mãnh liệt đến vậy. Đúng, là tỏ tình. Bằng cách nào đó, Tần Đạc Dã hiểu rằng Tần Huyền Hiêu đang rất nghiêm túc. Đây không phải là sự bồng bột nhất thời do hứng thú tuổi trẻ, mà là một cảm xúc thuần khiết đến tận cùng, một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, bất chấp cả thiên hạ để thiêu rụi tất cả. Tần Đạc Dã tự nhủ rằng mình đã làm Hoàng đế mười hai năm, đã chứng kiến biết bao sóng gió, lại còn trải qua luân hồi chuyển sinh, từng thấy đủ mọi cảnh tượng kỳ dị của nhân gian, vậy mà vẫn không dám thử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686996/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.