"Vết máu hiện ra rành rành trong lòng bàn tay."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, Tần Đạc Dã dẫn theo một đội người ướt sũng trở về vùng đất cao bên ngoài thành quận Kỳ Xuyên.
Nơi này đã được dọn dẹp, Thanh Huyền đang chỉ huy một nhóm người, khẩn trương dựng trại tị nạn tạm thời.
Thanh Huyền cao lớn vạm vỡ, vung tay một cái, kéo mạnh tấm bạt chống nước rồi dựng lên, tạo thành một căn lều che gió che mưa.
Ở giữa khu trại, một chiếc nồi lớn đang sôi sục, hơi nóng bốc lên, tạo thành màn sương trắng bao phủ xung quanh. Bên cạnh nồi, có người dùng muôi lớn múc cháo, cho vào bát đưa cho mọi người.
Bên cạnh đó, hàng dài dân chạy nạn xếp ngay ngắn chờ đợi, không ai xô đẩy, chỉ kiên nhẫn tiến về phía trước từng chút một.
Một thanh niên có vẻ yếu ớt ngồi sau chiếc bàn gỗ đơn sơ, vừa ghi chép danh tính người nhận cháo lên giấy, vừa nhẹ nhàng trấn an họ. Y giúp những người vừa thoát khỏi dòng nước lũ khoác tấm chăn dày, rồi nhận bát cháo nóng từ người bên cạnh để trao tận tay họ.
Trong đám người, có kẻ nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm được kích động.
"Đó là Sứ quân! Sứ quân đã bình an trở về!" Người từng nhận lấy sợi dây thừng trước đó, hai mắt đều sáng lên, run rẩy kéo tay đồng bạn xung quanh.
"Sứ quân!"
"Sứ quân!"
Họ đều là phụ nữ và dân làng Thôi Vân.
Bách tính Thôi Vân đã nghiến răng chạy về Kỳ Xuyên, không muốn làm gánh nặng cho Tần Đạc Dã. Lúc này thấy y an toàn trở lại từ bờ sông Kỳ Xuyên, những cảm xúc bị dồn nén bỗng chốc vỡ òa.
Có người rưng rưng nước mắt, có kẻ khóc nghẹn thành tiếng, tất cả ôm chặt lấy nhau.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng Tần Đạc Dã như có một dòng nước ấm chảy qua. Dù quần áo trên người y đã ướt lạnh nặng trĩu, nhưng y chẳng hề để tâm, khóe môi hiện lên một nụ cười chân thành.
Thanh Huyền quay đầu thấy Tần Đạc Dã thì thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vội bước đến, không nói lời nào, chỉ đưa chiếc áo choàng dày cho y.
Tần Đạc Dã nhận lấy khoác lên người, sau đó lại cầm bát cháo nóng từ tay Thanh Huyền.
Kể từ khi đặt chân đến Kỳ Xuyên đến giờ đã hơn sáu canh giờ, y vẫn luôn bận rộn không ngừng nghỉ, như con quay liên tục xoay tròn. Y đến làng Thôi Vân, rồi lại ngâm mình trong dòng nước lạnh suốt bốn canh giờ, gần như kiệt sức. Thời điểm đón lấy bát cháo, cả cánh tay y đều run lên.
Tần Đạc Dã gắng gượng giữ vẻ mặt bình thản, ăn hết bát cháo trong một hơi. Hơi ấm tràn vào cơ thể, xua đi cái lạnh đã thấm tận xương tủy.
Đây là ngụm nước đầu tiên y uống từ đêm qua đến giờ, cũng là bữa ăn đầu tiên y có được.
Tần Đạc Dã trả lại bát, từ chối ý định muốn múc thêm của Thanh Huyền, thay vào đó ra lệnh báo cáo tình hình cứu nạn.
Đội cứu hộ đã tỏa ra khắp nơi để tìm kiếm người dân gặp nạn. Những người được cứu đều được đưa đến khu vực cao này, nơi Thanh Huyền đang phụ trách tổ chức cứu trợ.
"Đại nhân, làng Thôi Vân là nhóm nạn dân cuối cùng được cứu về đêm qua, tổng cộng một trăm hai mươi mốt người."
Khi nhận được tín hiệu từ Tần Đạc Dã, Thanh Huyền lập tức báo cáo: "Trong khu vực bị lũ lụt của sông lớn Kỳ Xuyên, ngoài các huyện thành và thôn làng bị nước cuốn trôi hoàn toàn, có tổng cộng ba mươi ba thôn và sáu huyện. Đêm qua, chúng ta đã cứu trợ những nơi nguy cấp nhất, tổng cộng mười lăm thôn làng, đưa về hai nghìn tám trăm sáu mươi hai người."
Những con số nặng nề nhưng cũng mang theo sự ấm áp đầy hy vọng.
Tần Đạc Dã gật đầu, nhìn về khu trại. Mọi việc vẫn bận rộn nhưng có trật tự. Nạn dân đang được sắp xếp nhận lương thực, chăn màn và chỗ ở trong lều.
Chiếc nồi lớn vẫn sôi sùng sục, hơi nóng lan tỏa, người thanh niên gầy yếu kia vẫn đang ghi chép.
"Đó là Lâu tiên sinh?" Tần Đạc Dã nhìn về phía người trẻ tuổi đó, hỏi: "Y vẫn nhìn được chứ?"
"Y từng bị giam trong ngục tối quá lâu, đột nhiên thấy ánh sáng nên mắt bị đau, phải che lại bằng vải. Sau khi nghỉ ngơi, Lâu tiên sinh chủ động đến đây giúp đỡ, thống kê số người, an ủi tinh thần nạn dân." Thanh Huyền gật đầu, sau đó nhớ lại chuyện đêm qua, nói thêm: "Dân chạy nạn khi thấy ta đều rất sợ hãi, may mà có Lâu tiên sinh đến giải vây. Có lẽ vì y có vẻ ngoài hiền lành... nếu không, e là trại này sẽ không trật tự như vậy."
Tần Đạc Dã quan sát Thanh Huyền từ đầu đến chân. Đúng thật, khuôn mặt không biểu cảm của cậu ta trông rất đáng sợ. Vì từng làm cận vệ cho Tần Huyền Hiêu, có lẽ đã nhiều lần kéo người đi xử trảm, nên nhìn cậu cứ như sát thần.
Nhưng nếu tiếp xúc lâu, y lại thấy thực ra tên nhóc này có phần ngốc nghếch.
Tần Đạc Dã thu hồi ánh mắt, nhìn lại Lâu Kha.
Lâu Kha, người này... rất có năng lực. Lần này tin tức có thể gửi về kinh thành cũng là nhờ y.
Tần Đạc Dã hỏi: "Tình hình kho lương Kỳ Xuyên thế nào?"
Thanh Huyền lắc đầu: "Hầu hết đã bị ngập. Các Huyền Y vệ đến điều tra hôm qua đã mang về toàn bộ số lương thực còn dùng được."
Tần Đạc Dã nhìn về hướng Thanh Huyền chỉ, thấy vài sọt lúa gạo phủ tấm bạt chống nước.
Không đủ.
Dù nấu thành cháo, số lương thực này chỉ có thể cầm cự hơn hai ngày. Mà hiện tại mới cứu được một nửa số người. Những thôn làng và huyện thành ít nguy hiểm hơn, dân chúng vẫn đang lưu lạc khắp nơi.
"Vấn đề lương thực, ta sẽ lo liệu." Tần Đạc Dã cau mày suy nghĩ, sau đó ra lệnh: "Sắp xếp cho những người đi cứu trợ đêm qua lập tức về thành nghỉ ngơi, nhưng chỉ có ba canh giờ. Hết thời gian, họ phải quay lại làm việc!"
Sau khi ăn cháo nóng, giọng y đã dịu đi nhiều, chỉ là khi nói lớn, cổ họng vẫn đau như xé rách. Giọng của Tần Đạc Dã trầm xuống, y nói: "Hiện tại, dân chạy nạn đang báo cáo tình trạng mất tích của người thân với Lâu Kha phải không? Lập tức triệu tập thêm một nhóm người nữa, sau khi thống kê xong, tiếp tục rà soát dọc theo bờ sông một lần nữa. Nếu có ai bị bỏ sót, phải cứu trợ ngay lập tức. Sau khi kiểm tra xong thì đưa những dân chúng có nhà cửa, ruộng nương bị lũ cuốn trôi đến đây, ít nhất họ cũng có chỗ trú chân."
Sau khi mệnh lệnh được ban ra, quan lại ở quận Kỳ Xuyên lập tức tản đi như chim muông. Sau một đêm vất vả, có người còn không kịp về thành, chỉ tiện tay tìm một gốc cây rồi ngã đầu ngủ ngay tại chỗ.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Đạc Dã kéo Thanh Huyền đi một đoạn về phía ngoài doanh trại, thấp giọng dặn dò vài câu: "Chỗ này tạm thời đã ổn định, nhân lực của chúng ta rất thiếu, cứ giảm bớt người ở đây. Thanh Huyền, ta cần ngươi giúp ta làm một việc..."
Thanh Huyền im lặng lắng nghe, ánh mắt trầm xuống, gật đầu biểu thị đã hiểu, rồi dắt ngựa, lập tức xoay người lên, sau cùng rời đi dọc theo con đường nhỏ.
Tần Đạc Dã không dừng lại thêm, y nhanh chóng trở về phủ nha quận Kỳ Xuyên, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả tóc cũng không kịp hong khô, chỉ dùng khăn lau qua loa, rồi lập tức quay lại án thư, trải bản đồ thủy lợi của Kỳ Xuyên ra, đánh dấu những khu vực chưa được cứu trợ. Sau đó, y rút một tờ giấy từ giá sách bên cạnh, chấm mực viết tình hình quận Kỳ Xuyên, chữ viết sắc bén, nét bút mạnh mẽ. Viết xong, y gấp thư qua loa mấy lần, nhét vào phong bì, rồi lấy cây nến trên giá cắm, nhỏ sáp niêm phong thư lại.
Tần Đạc Dã triệu tập một Huyền Y vệ, giao thư cho hắn mang về kinh thành.
Khi ngẩng đầu lên, nhóm nhân lực thứ hai đã tập hợp đầy đủ, đến phủ nha chờ lệnh.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Tần Đạc Dã lập tức viết công văn thu mua lương thực, sai người dán lên khắp thành quận, rồi tổ chức một đội nhân lực đi lục soát phủ đệ của Quận thú Kỳ Xuyên. Y đích thân vào kho phủ, lấy sổ sách ra tra xét từng dòng, tìm kiếm manh mối.
Cỏ rắn âm thầm, mạch ngầm vạn dặm.*
*草蛇灰线,伏脉千里: một sự việc hoặc manh mối ban đầu tưởng như mơ hồ, không rõ ràng, nhưng thực chất lại có sự liên kết chặt chẽ, ảnh hưởng sâu rộng về sau.
Những gian dối trong sổ sách và báo cáo của quận Kỳ Xuyên sớm đã phơi bày sự thật về tham ô.
Ba canh giờ sau, nhóm quan lại đầu tiên được phép nghỉ ngơi đã có người được thăng chức khích lệ, tinh thần như được tiếp thêm sức mạnh, đúng giờ quay lại phủ nha, rồi lập tức bị Tần Đạc Dã phái đi cứu trợ.
Nhóm người này ùn ùn tràn ra khỏi phủ nha, Tần Đạc Dã thở phào một hơi, rút đầu ra khỏi đống công vụ chất chồng.
Ba canh giờ tập trung cao độ tra xét sổ sách, gần như không hề cử động. Khi ngẩng đầu lên, cổ kêu lên tiếng "rắc rắc" cứng nhắc, y từ từ xoay đầu qua lại, gân cốt căng cứng đau nhức. Y vô thức giơ tay lên xoa, nhưng vừa nhấc tay, cơn đau nhói từ vai lập tức lan ra.
Tần Đạc Dã nhíu mày, y hít nhẹ một hơi, quay đầu kéo áo nhìn, cánh tay đã sưng lên, mép còn tím bầm.
"Chậc."
Tần Đạc Dã cắn môi đầy bất mãn.
Loại chấn thương này đúng là vướng víu. Sau buổi săn thu y chưa kịp dưỡng thương, lại liên tục rong ruổi hai ngày liền, không ngừng kéo dây thừng trên bè da dê, bế trẻ con lên từ dòng nước, dùng búa gõ đập kênh mương, cứu trợ không thể chậm trễ. Y gần như đã quên mất vết thương ở vai.
Bây giờ mới nhận ra nó nghiêm trọng đến mức này.
Bỗng có người vào báo tin ở cổng phủ nha, Tần Đạc Dã không kịp lo lắng cho vết thương, chỉ tùy tiện xoa hai cái rồi cho gọi người vào.
Sau khi người báo tin rời đi, y lập tức gạt bỏ chuyện đau bệnh, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Một Huyền Y vệ mang thức ăn đến, y cũng không ngẩng đầu, chỉ lật một trang sổ sách, tùy tiện nói: "Để đó đi."
Huyền Y vệ không dám khuyên, cũng không dám quấy rầy suy nghĩ của y, đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ lặng lẽ lui ra.
Mặt trời mọc rồi lặn, chỉ trong ba ngày, tổng cộng năm nghìn sáu trăm ba mươi lăm dân chạy nạn trong phạm vi quận Kỳ Xuyên đã được cứu. Khu vực cao gần cổng thành không đủ chứa, phải tìm nơi tá túc khác.
Cùng lúc đó, các thợ đào đất không ngừng nạo vét, sửa đắp đê điều.
Đến ngày thứ bảy, số lương thực thu gom được và vàng bạc tìm thấy trong phủ Quận thú Kỳ Xuyên đều được đưa vào công cuộc cứu trợ, lấp đầy những sọt lương thực đã gần cạn.
Ngày thứ mười, nước lũ rút dần, ruộng đất lộ ra, nhưng đã phủ đầy bùn lầy.
Thi thể dân lành không may qua đời cũng lần lượt được thu gom.
Sau đại nạn ắt có đại dịch. Thi thể ngâm nước cần được thiêu hủy, nơi tá túc không thể bố trí quá dày đặc. Phải lập ngay khu cách ly cho người mắc bệnh, người tiếp xúc trực tiếp và gián tiếp.
Kiếp trước làm Hoàng đế, Tần Đạc Dã từng phái nhiều đại thần đi cứu trợ thiên tai, tất cả tấu chương y đều đọc rất kỹ, giờ đây trong lòng đã có kế hoạch rõ ràng. Để ngăn chặn dịch bệnh bùng phát, y liên tiếp hạ lệnh, cả quận Kỳ Xuyên như bầy cừu tìm được người dẫn dắt, dần dần làm việc có quy tắc hơn.
Mười ba ngày sau, dịch bệnh nhỏ bùng phát trong doanh trại, nhưng nhờ có thầy thuốc và thảo dược đã chuẩn bị trước nên nhanh chóng được dập tắt.
Đêm đó, Thanh Huyền lặng lẽ quay về quận Kỳ Xuyên.
Hai quyển sổ ghi chép chi chít chữ cùng với mật báo của Thanh Huyền được Tần Đạc Dã đóng gói gửi về kinh thành.
Những ngày qua, y bận đến mức đầu óc quay cuồng, ăn uống cũng chỉ là tùy tiện nhét vài miếng để duy trì sự sống. Lồng ng.ực thỉnh thoảng đau tức, y chỉ nghĩ do ngồi lâu, bèn đứng dậy đi một vòng, rồi lại tiếp tục làm việc.
Ngày thứ mười chín, kinh thành có biến, triều đình dẫn quân xuống Nam, tịch thu gia sản của Châu mục Tị Thủy, đày đến Chương Khải Châu, toàn bộ lương thực trong phủ bị sung công, một phần đưa đến quận Kỳ Xuyên cứu trợ.
Dưới bầu trời sao, đêm khuya thăm thẳm, Tần Đạc Dã trút từng ngụm trà đậm vào bụng. Y lại rót thêm nước và lá trà vào chén, giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Sáng sớm ngày hai mươi hai, Tần Đạc Dã lảo đảo rời khỏi phủ nha, đi đến nơi an trí. Lúc này, dịch bệnh đã hoàn toàn tiêu tan, bách tính ở nơi an trí từ chỗ hoang mang lo lắng ban đầu, giờ đây ai nấy đều dốc sức gia nhập vào công việc khai thông sông ngòi.
Ánh dương rực rỡ trải xuống, nhuộm vàng cả một khoảng trời, dường như nhân gian cũng trở nên dịu dàng hơn. Tần Đạc Dã chậm rãi thở ra một hơi.
Bất chợt, trong thoáng chốc, trước mắt y tối sầm lại, một cơn đau nhói lan ra từ lồng ng.ực, cổ họng trở nên ngứa ran. Y cúi đầu, đưa tay che miệng, không nhịn được mà ho một tiếng.
Vừa hạ tay xuống, trong tầm mắt y bỗng hiện lên một mảng đỏ tươi, vết máu hiện ra rành rành trong lòng bàn tay.
Giây tiếp theo, thân thể y mất kiểm soát, ngã ngửa ra sau.
Rồi bỗng một cơn gió nhẹ lướt qua bên tai. Nhưng đôi mắt y đã chìm vào bóng tối, chẳng còn thấy rõ thứ gì nữa. Trước khi mất đi ý thức, Tần Đạc Dã cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm chặt y, mùi hương Giáng Chân quen thuộc bao phủ lấy toàn bộ cơ thể.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.