"Ánh nắng vốn dĩ ấm áp, nhưng khi chiếu lên người lại buốt giá lạ thường." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Đệ Ngũ Ngôn từ từ nhắm mắt, cảnh tượng của ngày hôm đó lập tức tràn về trong tâm trí ông. ... Trước cổng hoàng cung, cành khô xào xạc, lá úa rụng đầy. Đó cũng là một ngày thu, muộn hơn thời điểm hiện tại chừng một tháng, cuối thu đầu đông, hôm ấy gió rất lớn. Trước trống Đăng Văn là con đường đá nhọn chặn lại một khoảng rộng, trên con đường ấy nhuốm đầy máu tươi. Gió lạnh quét qua, chẳng mấy chốc máu đã đông lại. Từ thời Tiên đế, nếu muốn gõ trống Đăng Văn lần nữa, nhất định phải đi chân trần qua con đường đá nhọn dài trăm mét mới có tư cách đánh trống. Gió lạnh gào rít quật vào giáp nhẹ, phản chiếu ánh sáng ngày một lạnh lẽo. Người thanh niên khoác giáp đen, đôi chân trần đẫm máu, nhưng nét mặt hắn còn thê lương hơn cả lớp áo giáp rét buốt kia. "Đùng!" "Đùng! Đùng!" Mặt trống Đăng Văn run lên, dùi trống nện xuống từng nhịp. Kiên định, bi thương, ai oán, tuyệt vọng, từng cảm xúc đánh vào mặt trống đã lâu không ai đến gõ. Vì tiết trời lạnh giá mà trống Đăng Văn trở nên âm trầm, tiếng trống cũng buồn bã thê lương. "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!" Từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng. Người thanh niên sớm đã khóc cạn nước mắt, hai mắt hắn đỏ hoe, khóe mắt rách nát, từng giọt máu tươi chảy xuống. Chúng triều thần lặng lẽ tụ lại càng lúc càng đông. Có người muốn kéo hắn rời đi, có người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687011/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.