"Là lỗi của ta."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Xử lý xong những việc vặt vãnh thì trời đã về chiều. Gió thu buổi tối trở nên se lạnh, ánh nắng ấm áp trong rừng ban ngày đã tan biến, chỉ còn lại những cơn gió buốt da buốt thịt.
Tần Đạc Dã trở về lều chính, Tần Huyền Hiêu đã sớm ra lệnh cho người đốt lò sưởi bên trong, khiến không gian trở nên ấm áp.
Lúc này, vết bầm xanh và sưng đỏ trên mặt hắn đã giảm đi đáng kể. Tần Đạc Dã tính toán, nếu tối nay tiếp tục chườm đá, sáng mai thức dậy sẽ tiêu sưng hẳn.
Y cởi áo choàng khoác khi ra ngoài vào buổi tối, treo lên giá y phục, sau đó đi vào sau bình phong thay bộ quần áo săn bắn gọn nhẹ, rồi mặc áo ngủ vào, mái tóc đen xõa xuống.
Lúc bước ra khỏi bình phong, trong mắt Tần Huyền Hiêu lại lóe lên một tia kinh diễm.
Ban ngày, Tần Đạc Dã mặc bộ trang phục đi săn đỏ thẫm, thắt lưng ôm sát, tóc buộc cao, phong thái dứt khoát mạnh mẽ. Đến tối, y lại khoác lên người bộ áo ngủ rộng rãi màu nhạt, cởi bỏ sự sắc bén khi giết hổ, mái tóc đen xõa xuống, vẻ ngoài thanh tú ôn hòa.
Tần Huyền Hiêu cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh, cứ đập thình thịch không ngừng. Hắn không nỡ dời mắt đi, bèn vô thức tìm chuyện để nói: "Hai kẻ kia, khanh xử lý thế nào rồi?"
"Có phát hiện ngoài ý muốn." Tần Đạc Dã cầm ly nước ấm trên bàn lên, làm dịu cổ họng khô khốc.
Tần Huyền Hiêu vừa định ngăn lại thì đã thấy y chạm môi vào thành ly. Hắn sững người, lặng lẽ thu tay về, cũng nuốt luôn câu nói sắp thốt ra.
Ly nước đó, trẫm đã uống qua.
Hắn mím môi, trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui khó tả.
Sau khi nhấp một ngụm nước, Tần Đạc Dã ngồi xuống bên cạnh, nói: "Lúc đầu ta còn tưởng hai kẻ đó bị oan, cho rằng Dương thái úy bắt nhầm kẻ chịu tội thay."
"Có lẽ vì tưởng ta cứu mạng chúng, cho rằng ta sẽ đứng ra bảo vệ, nên chúng đã mất cảnh giác." Tần Đạc Dã thản nhiên nói: "Vậy nên, lời khai của chúng có nhiều mâu thuẫn rõ ràng, giống như có kẻ trong triều cố tình sắp đặt, muốn mượn cuộc săn thu này để gây chuyện. Hai kẻ đó cũng không phải vô tội. Nhưng nơi này không tiện thẩm vấn, mà chúng cũng chưa nói thật với ta. Đợi về kinh rồi giao cho Thận Hình Ty, bảo Phạm Quân thẩm tra. Đúng rồi, việc áp giải giao cho người của Huyền Y vệ, đừng để triều thần nhúng tay. Ta sợ có kẻ sẽ diệt khẩu... Tần Huyền Hiêu, ngươi có nghe không đấy?"
Tần Huyền Hiêu chăm chú nhìn y, nhìn vẻ mặt nghiêm túc phân tích, vừa tự tin vừa tràn đầy thần thái. Trong lòng hắn ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn kéo y vào lòng mà hôn.
Nghĩ đến đây, hắn nghiêng đầu tới gần, rồi bị Tần Đạc Dã giơ tay chặn lại, bàn tay nhẹ nhàng đẩy lên mặt hắn, y không dùng lực mạnh, sợ hắn lại bầm tím mặt mày.
Tần Huyền Hiêu hé mắt qua kẽ tay, cong môi cười, đột nhiên thè lưỡi, nhẹ nhàng li.ếm vào lòng bàn tay y.
"?!"
Tần Đạc Dã trừng lớn mắt, toàn thân nổi da gà. Y bật dậy, ghét bỏ nhìn lòng bàn tay mình, sau đó túm lấy cổ áo Tần Huyền Hiêu, dùng vạt áo hắn chùi mạnh, cố lau sạch cảm giác ẩm ướt kia. Chùi xong, y thuận thế đá hắn một cú, rồi quay người đi thẳng: "Câu Hoằng Dương! Mang nước tới! Ta muốn rửa tay!"
Hậu quả là, Tần Đạc Dã sai người mang thêm một chiếc giường thấp từ lều bên cạnh tới, buổi tối chia giường ngủ với tên nào đó.
Cả đêm, Tần Huyền Hiêu u oán nhìn chiếc giường nhỏ không xa.
...
Sáng hôm sau, cuộc săn thu kết thúc, theo thường lệ sẽ luận công ban thưởng, sau đó nhổ trại về kinh.
Đúng như dự đoán của Tần Đạc Dã, vết sưng trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn vài vết bầm tím nhạt bên môi và sống mũi.
Hôm nay là lễ ban thưởng, bộ dáng này của Hoàng đế, dĩ nhiên không thể lộ diện.
Tần Đạc Dã giữ chặt đầu Tần Huyền Hiêu, quan sát một lát, rồi gọi Câu Hoằng Dương mang phấn trang điểm và bột ngọc trai tới.
Y ấn Tần Huyền Hiêu ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Cả hai đều là lần đầu tiếp xúc với son phấn, y luống cuống tay chân nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng cũng che phủ vết bầm tím trên mặt hắn. Dù nhìn gần vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng ngoài Tần Đạc Dã ra, chắc cũng không ai áp sát mặt hắn mà xoi mói.
Bận rộn xong, Tần Đạc Dã đặt hộp phấn xuống bàn, vươn tay lấy chiếc khăn ướt đặt xa một chút.
Vừa chạm vào, cơ thể y bỗng cứng đờ, lộ ra vẻ đau đớn thoáng qua.
Cơn đau nhói như bị xé rách truyền từ bả vai, lan dọc theo cột sống đâm thẳng vào óc, khiến sắc mặt Tần Đạc Dã trắng bệch trong chớp mắt, mồ hôi lạnh túa ra nơi thái dương.
"Sao vậy?" Tần Huyền Hiêu ngồi bên cạnh lập tức nhận ra sự bất thường, vội đỡ lấy y, hỏi.
Tần Đạc Dã đặt lực lên người hắn, chậm rãi ngồi xuống, đợi cơn đau buốt qua đi mới mở miệng: "Chắc hôm qua lúc kéo Chu Tiểu Ngũ lên ngựa, ta bị trật vai, vừa rồi đưa tay lấy khăn thì lại kéo trúng... Không sao, không nghiêm trọng, nghỉ một lát là được."
"Không được." Tần Huyền Hiêu trầm giọng cắt ngang lời y, lần đầu tiên trong đời lộ ra sắc mặt lạnh lẽo. Khi đôi mắt phượng của hắn cụp xuống, trông hung dữ vô cùng, hắn sờ bả vai y, hỏi: "Là chỗ này? Hay chỗ này đau? Vì sao hôm qua không nói, còn có sức đánh ta. Đừng bảo vì đánh ta mà bị thương nặng thêm đấy."
Y đã quen với điều đó từ kiếp trước. Dù là khi chinh chiến tại Bắc Cương, bị thương nhưng vẫn cầm đao giết địch, hay khi hai quân tranh đấu, máu nóng bốc lên, y không hề cảm thấy đau đớn, mãi đến khi trận chiến kết thúc, trở về thành trì thả lỏng, y mới cảm nhận được nỗi đau bỏng rát lan tỏa khắp cơ thể, mồ hôi chảy vào vết thương, như lửa thiêu đốt.
Hoặc những đêm dài thắp đèn làm việc, từ sâu trong cơ thể truyền đến cơn đau âm ỉ không rõ nguyên do. Có lẽ là do ngồi lâu mà sinh bệnh, cũng có thể là vì công vụ bận rộn mà quên ăn. Đôi khi y sai người mang cơm đến, nhưng lúc cơm được đưa tới, y đã lại vùi đầu vào công việc, cơn khó chịu đã qua, thế là quên luôn, để mặc thức ăn nguội lạnh trên bàn.
Lâu dần, cơ thể y học được cách giấu đi nỗi đau, dần đà trở thành thói quen.
Tổng quản Thái giám trong cung luôn nhắc nhở y, nhưng y chỉ qua loa cho xong chuyện. Dù lão Tổng quản lo lắng, nhưng cũng không bao giờ giống người trước mặt lúc này, ép buộc y phải đối diện với tình trạng cơ thể mình.
Tần Đạc Dã bị giữ chặt không thể động đậy, chỉ đành cười khổ: "Lúc đó tức giận quá, quên mất tay đang đau."
"Là lỗi của ta."
Tần Huyền Hiêu hạ mắt, nhẹ nhàng vuốt lên cánh tay y, "Sau này ta sẽ nghe khanh, không tùy hứng nữa, sẽ không để khanh tức giận vì những chuyện thế này."
Ta...
Tần Đạc Dã mỉm cười, y tin, đây là lời hứa thuộc về Tần Huyền Hiêu.
"Được." Tần Đạc Dã gật đầu.
"Về sau đừng liều mình cứu người nữa, không đáng." Tần Huyền Hiêu khẽ nói: "Hổ dữ nguy hiểm, ta không thể tưởng tượng được cảnh khanh bị thương... Thanh Huyền ở bên khanh, cứ để cậu ta làm là được."
"Không sao, ta tự có tính toán." Rõ ràng Tần Đạc Dã không nghe lọt tai, y chỉ hơi mỉm cười: "Thanh Huyền ở vị trí kia hơi xa, không hợp lắm, e là không kịp cứu người."
"Vậy thì đừng cứu nữa!" Giọng điệu Tần Huyền Hiêu nặng nề, hung dữ nói: "Mặc xác bọn chúng đi."
Tần Đạc Dã: "?"
Như thế không ổn đâu?
Y đã có năng lực và sự chắc chắn, thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tuyệt đối không thể để thảm kịch xảy ra mà ngoảnh mặt làm ngơ.
"Thôi bỏ đi, khanh chờ đó, trẫm đi gọi Ngự y đến."
Tần Huyền Hiêu vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc đã xách theo Ngự y quay lại trong lều.
Là chấn thương cơ, cần đắp thuốc đúng giờ, kết hợp châm cứu định kỳ để điều trị.
Vì vậy, buổi sáng hôm nay khi bàn luận công lao ban thưởng, Tần Đạc Dã không tham dự. Y nằm trong lều, mùi thảo dược tỏa ra, Ngự y đang châm cứu trên bả vai cho y.
Tần Huyền Hiêu vốn muốn kéo dài thời gian săn thu, đợi y trị thương xong mới về kinh, nhưng bị Tần Đạc Dã mắng đuổi đi.
Buổi chiều, đoàn săn thu hồi kinh. Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau là đại triều hội.
Việc lưới sắt bị hỏng vẫn chưa điều tra xong, Tần Huyền Hiêu nghe theo ý kiến của Tần Đạc Dã, chỉ trừ mấy tháng bổng lộc của Dương thái úy cùng một số quan viên Binh bộ có liên quan, xem như trừng phạt nhẹ vì tội quản lý không nghiêm.
Hình phạt này nhẹ đến mức gần như không có gì.
Các đại thần trong triều không hiểu nổi, hình phạt này hoàn toàn không giống phong cách của bạo quân Tần Huyền Hiêu.
Thế là, cả triều đình đưa mắt nhìn về phía Dương thái úy, Tần Đạc Dã và người ngồi trên ngự tọa, những dòng suy đoán bắt đầu ngấm ngầm cuộn chảy.
Lúc này, bỗng nhiên cánh cửa lớn của điện Vô Cực bị đẩy ra, một thị vệ bước vào thông báo.
Tần Đạc Dã theo động tác của các triều thần xung quanh mà ngoảnh đầu lại, thấy cửa đại điện mở toang, ánh sáng chói chang từ bên ngoài chiếu vào.
Giọng của thị vệ kia mang theo sự run rẩy sợ hãi rõ rệt, nhưng vẫn cố gắng lớn tiếng truyền báo, khiến toàn bộ đại điện đều nghe thấy.
"Bẩm báo, bên ngoài tường cung có bách tính gõ trống Đăng Văn! Khoảng năm sáu người, máu lệ tuôn rơi, thê thảm vô cùng!"
Trống Đăng Văn.
Sau khi thị vệ truyền báo, bầu không khí đột nhiên trở nên đè nén nặng nề, khiến người ta không thể thở nổi.
Tần Đạc Dã khẽ nhíu mày.
Trống Đăng Văn đặt bên ngoài tường cung, để bách tính có thể gõ trống khi muốn kêu oan, vượt qua phủ nha, trực tiếp thỉnh cầu Hoàng đế xét xử.
Những người gõ trống Đăng Văn thường là dân chúng bị quan lại ức hiếp, rơi vào đường cùng mới chọn nước đi liều chết này.
Bởi nếu Hoàng đế đã xét xử mà quan lại kia vẫn không bị cách chức, thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ vô cùng gian nan.
Kiếp trước, khi Tần Đạc Dã tại vị suốt mười hai năm, chỉ có mấy năm đầu là còn có người gõ trống Đăng Văn.
Y xử lý quan tham, cách chức bọn họ, gia đình kia cảm kích vô cùng, đem gà vịt bò dê đến chất đầy cổng hoàng cung để tạ ơn, khiến y dở khóc dở cười, cuối cùng y chỉ chọn lấy con gà nhỏ nhất, nói rằng như thế là đủ rồi.
Về sau chỉnh đốn triều cương, cải cách lịch pháp, dân chúng sống yên ổn, không còn ai gõ trống Đăng Văn nữa.
Có người gõ trống thì gõ thôi, tại sao bầu không khí trong triều lại trở nên căng thẳng đến vậy?
Tần Đạc Dã lặng lẽ quan sát, phát hiện toàn bộ triều thần đều có vẻ mặt như sắp đối diện cơn bão lớn.
Đột nhiên, ở chính giữa đại điện, bên trên ngự tọa truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Vậy à... trống Đăng Văn sao, đã lâu rồi chưa ai gõ." Tần Huyền Hiêu cười kỳ lạ, tựa như hoài niệm, lại như phấn khích, hắn cười buông thả: "Bãi giá, trẫm đích thân đi xem."
Ngự liễn rời cung, Tần Đạc Dã trông thấy bên phía quan võ, sắc mặt Lận Tê Nguyên đen như than, đi thẳng ra khỏi cung.
Tần Đạc Dã khó hiểu, y suy nghĩ một chút rồi quyết định đi theo, nhưng vừa bước một bước đã bị Đệ Ngũ Ngôn kéo lại.
Y quay đầu, thấy gương mặt nghiêm túc đến quá mức của Đệ Ngũ Ngôn.
Ông chậm rãi lắc đầu, nhìn thẳng vào y, trầm giọng nói: "Đừng đi."
Các triều thần xung quanh vì chuyện này mà tản ra, Đệ Ngũ Ngôn bèn kéo Tần Đạc Dã đến một góc khuất trong điện, cảnh giác nhìn quanh. Thấy không ai chú ý đến, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta biết bệ hạ nuông chiều ngươi, bình thường trên triều có chuyện gì cũng nghe theo ý kiến của ngươi." Đệ Ngũ Ngôn hạ giọng nói: "Nhưng lần này thì khác."
Tần Đạc Dã thấy Đệ Ngũ Ngôn như đang hồi tưởng, có vẻ trong ký ức của ông mang theo một chút sợ hãi nào đó.
"Lúc ấy ngươi còn trẻ, có lẽ không biết những bí mật trong cung, nhưng khi đó bọn ta đều có mặt." Giọng Đệ Ngũ Ngôn trầm xuống: "Mẫu phi của bệ hạ bây giờ, năm xưa là bị Tiên đế bắt vào cung."
Tần Đạc Dã gật đầu, trong ký ức của y, có lẽ là tình cờ đi ngang qua, y đã tận mắt chứng kiến thảm kịch đó.
"Ngày ấy nàng đã có hôn ước. Sau khi bị bắt vào cung, vị hôn phu của nàng từng đến trước cửa cung, gõ vang trống Đăng Văn..." Nói đến đây, Đệ Ngũ Ngôn có vẻ không đành lòng, nhắm mắt lại một chút để lấy bình tĩnh, rồi mới tiếp tục: "Tiên đế tàn bạo ngang ngược, lập tức trói hắn lại, rạch một dấu thập trên đỉnh đầu rồi đổ nước sôi hay chu sa thuỷ ngân vào... ta cũng không còn nhớ rõ nữa."
Tần Đạc Dã nghe vậy, hai mắt chậm rãi mở to.
Giọng nói của Đệ Ngũ Ngôn vẫn tiếp tục vang lên: "Rồi Tiên đế lột da đứa con nhà họ Triệu, khâu nó lên trống Đăng Văn..."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.